Chương 2.2. Dư Ý cậu cũng thật có giá (Tiếp theo)

Bên người Nhan Từ cũng có hai Omega dáng vẻ xinh đẹp, nhưng đầy son phấn, sắc thái mị hoặc mười phần, một tay của Nhan Từ tiêu sái đặt trên phần chỗ dựa của sô pha, tay còn lại đang cầm một ly rượu vang đỏ. Từ góc độ của Dư Ý nhìn sang, thật sự giống như trái ôm phải ấp.

Không khí trong phòng bao yên tĩnh một cách quỷ dị, xấu hổ; đánh vỡ cục diện bế tắc này là một Alpha hơn bốn mươi tuổi.

Hắn vừa mở miệng đã không nói lời hay, ánh mắt nhìn Dư Ý đánh giá nói: “Thật đúng là một Omega xinh đẹp, đây là người mới phải không? Mau sang đây ngồi với ca ca!”

Dư Ý nghe xong lời này vẫn không có động tác, mà chăm chú nhìn về phía Nhan Từ.

Hai người bọn họ không tổ chức hôn lễ, người ngoài cũng không biết. Nhưng Nhan Từ cùng Dư Ý cũng đã làm việc giữa phu phu, cũng đã lãnh giấy hôn thú.

Nhan Từ là Alpha của mình, nghe thấy người khác nói ra những lời như vậy nhưng đến cả tư thế ngồi và nụ cười đang treo trên môi của hắn cũng chưa từng thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Dư Ý, giống như đang xem một cái người râu ria bị chê cười.

Ở một ngày quay diễn cường độ cao, Dư Ý lúc này đã thật sự mệt mỏi, cũng không phản ứng được gì, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một vấn đề: nếu hôm nay không làm theo lời Nhan Từ, hắn sẽ làm ra sự việc điên rồi nào?

Dư Ý suy nghĩ vài giây xong rồi từ bỏ.

Dù sao chỉ cần mình không theo ý hắn thì cũng không có kết quả tốt đẹp.

Nhan Từ chính là một người như vậy, cố chấp, thô bạo lại ích kỷ.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Dư Ý từ từ nở một nụ cười nhạt, sau đó hướng vị trí người vừa kêu mình đi tới.

Dư Ý bất quá chỉ mặc đơn giản áo trắng dài rộng thùng thình với quần jean, nhưng dù vậy thì cả diện mạo và khí chất này cũng đủ áp đảo toàn bộ Omega trong phòng.

Dư Ý theo lời người nọ tiến đến, cậu không chú ý là từ khoảnh khắc cậu nhấc chân thì sắc mặt Nhan Từ liền thay đổi, nháy mắt trở nên hung ác nham hiểm dọa người.

Dư Ý đã sắp đi đến bên người kia, cố nén ghê tởm cùng chán ghét trong lòng định ngồi xuống, Nhan Từ lại chậm rãi mở miệng, "Lưu tổng, người này là tôi gọi tới."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt toàn bộ người trong phòng bao đều chuyển sang trên người Nhan Từ, Dư Ý hô hấp cứng lại đứng sững tại chỗ, khó có thể tin nhìn về phía đối phương.

Mà người kêu Dư Ý lại đây bồi hắn, Lưu tổng xem chừng là đã uống quá nhiều rượu, trong lúc nhất thời vẫn chưa nhận ra được ý tứ trong lời nói của Nhan Từ, haha cười nói: “Ánh mắt của Nhan tiên sinh quả thực rất tốt, nhìn khuôn mặt cùng eo nhỏ này, khi chơi cảm xúc nhất định rất tuyệt, nếu Nhan tiên sinh chấp nhận từ bỏ yêu thích nhường cho tôi chơi, phí hao tổn hợp tác của quý công ty quý sau tôi có thể chấp nhận giảm xuống ba phần.”

Nhan gia căn bản không thiếu tiền, người này lại nói với Nhan Từ những lời như vậy, không nghi ngờ gì đã chạm vào vảy ngược của hắn.

Nhưng Dư Ý nghĩ sai rồi, Nhan Từ nghe được lời này chỉ cong cong khóe miệng, ngữ khí lười biếng nói: “Tốt thôi, Lưu tổng đã thích thì liền chơi đi.”

Trong phút chốc, Dư Ý cảm giác khí lạnh từ trong thân xông lên, phảng phất như muốn đóng băng toàn bộ máu trong cơ thể.

Nam nhân nghe xong lời này liền vui vẻ ra mặt, khi bàn tay to béo giống như móng heo sắp duỗi đến trên eo Dư Ý thì Nhan Từ mới không nhanh không chậm nói: “Bất quá hôm nay là tôi kêu hắn tới đây để bồi tôi, Lưu tổng có thể chờ đến lần sau đi?”

Hắn nhướng mi, mặt không biểu tình nói. Nam nhân vừa nghe xong lập tức thu hồi bàn tay xấu hổ cười cười, ăn nói khép nép: “Đương nhiên, đương nhiên.”

Nhan Từ không đáp lời hắn, mà là nhìn Dư Ý lạnh như băng nói: "Còn không qua đây?"

Chẳng được bao lâu, phòng bao lại náo nhiệt trở lại, uống rượu, ca hát, đùa giỡn trêu ghẹo, thậm chí Omega ngồi ở bên cạnh Dư Ý đã trực tiếp ngồi khóa trên đùi của một Alpha say sưa hôn môi.

Mùi thuốc lá và mùi rượu cùng với nhiều thứ mùi tin tức tố trộn lẫn với nhau trong phòng bao làm Dư Ý thật sự bài xích.

Cậu muốn chạy khỏi nơi này, nhưng cậu không dám thậm chí có chút sợ hãi.

Nhan Từ ngồi bên người cậu, không khí ngột ngạt xung quanh nam nhân làm cậu cảm thấy khó thở.

Một lúc sau, dưới ánh đèn ái muội tối tăm Nhan Từ bắt lấy tay Dư Ý, vô tình lại cầm đúng ngay vết bỏng do bị hất cà phê nóng vào buổi chiều.

Omega rất mẫn cảm với cơn đau mà Alpha thì trời sinh sức lực đã khá lớn.

Nhan Từ ngồi sát vào người Dư Ý, từ góc độ của người khác nhìn vào thì cảm thấy tư thế của hai người thật ái muội, vành tóc chạm tai, lặng lẽ thì thầm.

Nhưng sự thật không phải như vậy, bọn họ nhìn không thấy được Nhan Từ đang dùng lực nắm chặt tay Dư Ý, nói lời cay nghiệt.

Tay bị nắm chặt, Dư Ý suýt chút nữa đã kêu lên đau đớn, trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra, cậu cắn chặt môi đến chảy máu, mùi máu tươi ngập trong khoang miệng, Nhan Từ lại dựa vào bên tai, trầm thấp nói: “Cậu bày vẻ mặt người chết này cho ai xem? Chẳng lẽ vì không cho cậu đi hầu hạ nam nhân khác nên cậu tỏ thái độ với tôi?”.

Dư Ý cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân mới nén nhịn được cơn đau, cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình không khác gì ngày thường: “Tôi không tỏ thái độ với anh, tôi cho rằng anh muốn tôi sang đó.”

Cậu nói chuyện nhỏ nhẹ, thái độ yếu thế cùng ngoan ngoãn làm khói mù trong lòng Nhan Từ tiêu tan một chút.

Xem sắc mặt đối phương thả lỏng một chút, Dư Ý mới nói:

“Anh làm tôi đau”

Nhan Từ cúi đầu liếc liếc mắt nhìn cái tay Dư Ý bị mình nắm, ánh đèn mờ ảo thể nhìn rõ nhưng vẫn thấy vết đỏ, Nhan Từ hừ lạnh một tiếng, lúc ném mạnh tay Dư Ý còn không quên nói thêm mấy chữ: “Làm ra vẻ”.

Dư Ý thu tay, cúi đầu nhìn, im lặng.

Một lúc sau, cậu nhìn về phía Alpha bên cạnh, một ít hương trầm hương truyền vào hô hấp của Dư Ý, đây là tin tức tố của Nhan Từ, thật ra Dư Ý cảm thấy nó rất dễ ngửi.

Nhan Từ anh tuấn, thành thục lại cường đại, chỉ góc nghiêng khuôn mặt đều có thể làm cho rất nhiều Omega mê muội.

Dư Ý nhìn hắn vài giây, sau đó hỏi một câu: “Nhan Từ, anh nói đem tôi cho người kia là thật phải không?”

Dư Ý nói chuyện không lớn, tại phòng bao ồn ào ngoại trừ Nhan Từ ngồi gần thật sự có thể nghe được, còn tất cả những người còn lại không thể nghe thấy.

Nhan Từ nghe vậy, quay đầu liếc mắt đánh giá Omega, nhướng mày suy ngẫm hỏi lại: “Nếu không phải thì sao? Giảm ba phần phí tổn hao cũng trên mười triệu, Dư Ý cậu cũng thật có giá.”

Dư Ý, cậu cũng thật có giá.

Nghe thật quen tai

Thời điểm Dư Thành Thụ đem bán mình cho Nhan gia cũng từng nói qua những lời giống như vậy.