Chương 5: Đều là người làm công ăn lương

Thừa Hoan nói: "Cha mẹ tớ mặc dù nghèo, nhưng không phải người như vậy."

Mao Mao đáp: "Tớ biết, bác gái tốn cả một buổi chiều làm sủi cảo trứng cho bạn của con gái ăn, đương nhiên không phải người như vậy."

Thừa Hoan cười, "Cảm ơn cậu đã khen."

"Tớ cũng có mẹ, mẹ cũng nấu ăn lúc rảnh rỗi, nhưng tớ không ăn được.

"Tính của cậu quật cường, không dễ ở chung."

"Thừa Hoan, tính của cậu cũng không đặc biệt tốt nha, lúc nổi giận vô cùng đáng sợ nha, lần cậu tức lên, mở miệng mắng cho cái tên sính ngoại gọi là Mã Tiếu Long sốc luôn."

"Không phải mắng, tớ là bênh vực lẽ phải, hắn là kẻ khả nghi quấy rối nữ đồng nghiệp."

"Trong chính phủ liên tục luân chuyển vị trí, có một ngày cậu làm thuộc hạ của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."

Thừa Hoan oai phong lẫm liệt, "Không sợ, sang năm tớ thăng chức, đến lúc tớ sẽ ngang hàng với hắn."

Mao Mao nịnh cô, "Cậu sẽ thăng chức, lúc vận may tới, muốn cản cũng không cản nổi."

Lúc gần đi Thừa Hoan đóng lại tất cả cửa sổ.

"Thực ra đó, " Thừa Hoan nói, "hai vợ chồng vẫn có năng lực mua được căn hộ như vậy, chỉ là nhịn ăn nhịn tiêu, rất vất vả, có người lớn hỗ trợ, cảm giác khác lắm nha."

Mao Mao trừng cô, “Tớ ghét nhất loại người đạt được thứ mình muốn.”

Thừa Hoan nói: "Nhưng không biết tại sao, tớ cảm giác mẹ tớ không vui lắm."

/

Cuối tuần, bà Mạch càng thêm bực bội.

Bà nói với con gái: "Mẹ ngay cả áo quần tiếp khách ra hồn cũng không có."

Thừa Hoan vội vàng nói: "Mẹ, con lập tức cùng mẹ đi mua."

"Mẹ không muốn, vội vã mua bộ đồ mới sẽ khiến người ta nhìn ra mình mới mua, thế thì quê lắm."

Thừa Hoan đành cười hỏi, "Theo mẹ thì nên làm sao ạ?"

"Nên treo nó trong tủ quần áo của nhà mình một thời gian, khi đó quần áo có cảm giác thân thuộc."

Không thể tưởng tượng nổi, Thừa Hoan cảm thấy lời này lại giống như lời của Mao Mao nói, mẹ bị làm sao vậy?

Bà Mạch tiếp tục bực bội nói, "Còn có đồ trang sức giày da găng tay, cũng phải có đầy đủ, thân thế kia của cha con, không tân trang nhận không ra người, Thừa Tảo —— "

Thừa Tảo ở một bên vội nói: "Con không tin anh Gia Lượng sẽ chê con."

Mẹ hắn thở dài, "Mẹ tự thấy ngượng."

Thừa Hoan giơ hai tay lên, "Chờ một chút, chờ một chút."

Bà Mạch nhìn con gái.

Thừa Hoan dịu dàng nói: "Tân Gia Lượng cũng như con đều là người làm công ăn lương, lương ba cọc ba đồng, có thể nói môn đăng hộ đối, con cũng không phải gả vào nhà giàu có, sống đời sung sướиɠ, chuyên đào mỏ đối phương, để thu phí cấp dưỡng, mẹ à, mẹ và con dùng dáng vẻ ngày thường gặp người là được."

Mạch Lai Thiêm lúc đầu giả bộ đọc báo, nghe thấy con gái lời nói này, bèn bỏ báo xuống rồi nói: "A Ngọc, có nghe hay không, bà còn không hiểu chuyện bằng Thừa Hoan đâu."

Ai ngờ bà Mạch lại nổi điên: "Bộ dạng thật sự của em là người đàn bà nội trợ toàn thời gian sao? Em chưa từng làm tiểu thư sao? Em bước vào Mạch gia mới sa sút như vậy đấy!"

Thừa Hoan cùng Thừa Tảo hai mặt nhìn nhau.

Mạch Lai Thiêm bỏ lại tờ báo đứng lên không nói một tiếng mở cửa đi ra ngoài.

Thừa Hoan vội vã đuổi theo.

Mạch Lai Thiêm nhìn con gái, "Con đi theo làm gì?"

Thừa Hoan cười cười: "Con cùng cha đi mua bia."

Cô thuở nhỏ có thói quen cùng cha xuống dưới lầu đi bộ, cha vui vẻ, liền tới cửa tiệm tạp hóa mua một cây kem đậu đỏ thưởng cho cô.