Chương 11: Dương Mật

Sau đó, không hiểu lý do vì sao, mấy chữ "ngâm quả kỷ tử trong cốc giữ nhiệt" xuất hiện trong tâm trí hắn.

Hắn lấy một nắm quả kỷ tử và ngâm chúng trong nước sôi.

Sau đó lại ngồi lại trước máy tính.

Kịch bản vẫn cần phải hoàn thiện một vài tình tiết, vừa rồi hắn từ Đường Hội đi ra, hắn lại có chút linh cảm cho vài phân cảnh.

Đến khi công việc kết thúc, thời gian đã đến 11 giờ.

Cốc giữ nhiệt mở nắp đã làm nguội nước kỷ tử bên trong đến nhiệt độ thích hợp, Hứa Hâm uống một hơi cạn sạch sau đó đi thẳng về phòng ngủ.

Một ngày bận rộn nữa đã qua.

Cố gắng dẹp bỏ ý muốn xem phim hay chơi game, hắn dựa vào đầu giường và nhìn một vài bộ sách bìa vàng lớn mà cha mình vì giả vờ là một nhà văn hóa mà cố ý mua về, hắn chọn lấy một cuốn sách "Hai mươi tư sử" trong bộ sách thϊếp vàng kia và bật đèn bàn lên.

11:30.

Nửa giờ đọc sách đã kết thúc.

Tắt đèn, đi ngủ.

Một đêm thật ngon giấc.

...

"Cô Vu, xin lỗi, ta đến muộn."

Lúc 8:40, Hứa Hâm đến hội trường casting của trường đúng giờ.

Thấy Vu Trân đang ngồi trong hội trường cúi đầu nhìn kịch bản, hắn vội chào hỏi.

Sau khi Vu Trân ngẩng đầu lên và thấy hắn, nàng bật cười vẫy tay:

"Lại đây, ăn sáng chưa?"

"Ta ăn rồi."

Hứa Hâm cầm lấy cái túi và nhanh chóng đến bên cạnh giáo sư, sau đó lắng nghe Vu Trân nói:

"Thu xếp các phân cảnh thế nào rồi?"

"Đã hoàn tất rồi."

"...Hả?"

Nhìn dáng vẻ Hứa Hâm đưa tay vào túi lấy đồ, Vu Trân không khỏi ngạc nhiên.

Ngay sau đó, lại nghe Hứa Hâm nói một câu:

"Địa điểm cũng đã được giải quyết vào tối hôm qua."

"???"

Vu Trân thực sự bị tốc độ làm việc của Hứa Hâm làm cho giật mình, sau đó nàng thấy cậu sinh viên mà trước đây luôn...có lẽ mình đã đánh giá nhầm - lấy ra một xấp giấy bản thảo có vẽ bốn ô vuông, trực tiếp đưa cho mình.

Theo bản năng, nàng hỏi:

"Địa điểm ở đâu?"

"Đường Hội, ở ngay đối diện nhà sách Minh Lý."

Vu Trân hình như cũng biết đến địa điểm này, ngạc nhiên nói:

"Câu lạc bộ đêm?"

"À, vâng, những người trong túi đầy tiền sẽ không đến KTV đâu nhỉ?"

"...Bao nhiêu?"

Mặc dù biết học trò nói đúng, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi.

Sau đó liền thấy Hứa Hâm nhún vai:

"Không nhiều lắm, hai trăm ngàn tệ một ngày."

"Hai trăm ngàn!?"

Nếu dùng một câu trong giấc mơ của Hứa Hâm để miêu tả tâm trạng của Vu Trân lúc này, vậy nhất định là:

"Ngày thường ngươi sống khổ sở lắm hả?"

Sau đó...nàng lại nghe được một cậu còn sụp đổ tam quan hơn:

"Cũng bình thường, ta vốn định đến Hội Bắc Kinh-Chiết Giang. Nhưng ta không nghĩ nó sẽ có giá từ năm hay sáu trăm nghìn đổ xuống...vả lại chưa chắc đối phương sẽ chịu tiếp đón đoàn phim, nên ta không qua đó. Quên đi, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ chọn."

"..."

Lần này, nàng thực sự không nhịn được nữa:

"Hứa Hâm."

"Hả?"

"Gia đình ngươi...chính xác là làm nghề gì vậy?"

"Ờ..."

Thấy ánh mắt tò mò của cô giáo, Hứa Hâm cũng không giấu diếm gì, nhún vai cười nói:

"Trong nhà có mấy mỏ than."

"..."

Được…được rồi.

Vu Trân đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Mà lúc này, cửa phòng casting lại mở ra, một giọng nói rất dễ phân biệt vang lên:

"Xin chào cô, xin hỏi...đây có phải là phòng casting của giáo sư Vu khoa đạo diễn không?"

Nghe vậy, Hứa Hâm theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Ngay lập tức, hắn thấy một cô gái xinh đẹp trong chiếc áo khoác lông vũ và đôi giày cao gót đưa đôi mắt to tròn nhìn về hướng này.

Nhưng Hứa Hâm lại có chút sững sờ.

Vì...dường như hắn đã thấy thiếu nữ này trong giấc mơ ấy.

Bài hát đó hát thế nào nhỉ? À, đúng rồi.

"Ah~trong~giấc mơ~~"

"Ở đây, trò Dương Mật, đúng không?"

Vu Trân cười, vẫy tay:

"Trông ngươi còn đẹp hơn trong ảnh."

Nghe lời khen ngợi của cô giáo, Dương Mật nhanh chóng bày ra vẻ mặt khiêm tốn:

"Cảm ơn lời khen của cô giáo."

Vừa nói, nàng vừa bước vào hội trường casting.

Hứa Hâm trở nên thất thần...

Hắn cứ cảm thấy ngoại hình của đối phương ở trong mơ đẹp hơn.

Nhưng ý nghĩ này tồn tại không được bao lâu, nằm mơ thấy gái đẹp có thể nói là một giấc mộng xuân. Nhưng nếu cô gái trong mơ xuất hiện ngoài đời mà bản thân còn làm trò thì đúng là lưu manh.

Nhưng hắn không chịu dời mắt đi, khi cô gái bước vào, ánh mắt hắn rơi xuống hai chân của nàng.

Lúc này...

Đừng nói hắn, ngay cả Vu Trân cũng tỏ rõ sự ước ao ngưỡng mộ chỉ có ở phụ nữ...

Thầm nghĩ:

"Chân của đứa trẻ này hơi phạm quy rồi đấy."

Trước hết, bắp chân rất gầy, nhưng cơ bắp đường nét rất hoàn hảo, vì không có gân chân nên trông cực kỳ mảnh mai.

Hơn nữa, đôi tất đen mà hôm nay đối phương chọn cũng không phải là một màu đen tuyền, màu đen không quá đậm, có thể dễ dàng nhìn thấy màu sắc bên trong.

Làn da trắng như tuyết kết hợp với đôi tất chân đúng màu vừa hay tôn lên mọi ưu điểm và che đi mọi khuyết điểm...

Dù là phụ nữ nhưng Vu Trân cũng thầm kinh diễm.

Huống hồ là Hứa Hâm.

Dù đối mặt với ánh mắt của hai người, Dương Mật vẫn không hề né tránh, ngược lại nàng thoải mái đứng ở lối đi của hội trường thử vai, tạo dáng đứng chéo chân.