Chương 12: Chào Hỏi

Trên đôi giày cao gót, khi thay đổi góc đứng, tất cả các chi tiết đều được bày ra trước mặt Hứa Hâm và Vu Trân.

Nàng ấy là một nữ diễn viên.

Vào mùa đông ở Yến Kinh, sở dĩ chỉ mặc một đôi tất lụa đến trường mà không có bất kỳ biện pháp giữ ấm nào chính là để thử vai.

Nếu đã vậy, sao lại kháng cự sự quan sát của người khác?

Mà dáng vẻ thoải mái tự nhiên của nàng ấy ngay lập tức giành được hảo cảm từ Vu Trân.

Quả nhiên năm nay khoa diễn xuất thực sự có hạt giống tốt.

Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nói với Hứa Hâm đang ở một bên:

"Hứa Hâm, nàng ấy là Dương Mật, hai người đều học lớp 5. Nàng ấy có kinh nghiệm diễn xuất phong phú, từng đóng vai con gái của Tinh Gia trong "Ăn mày Tô Khất Nhi" từ khi còn rất trẻ, trong mấy năm nay cũng diễn qua nhiều vai diễn, kỹ năng diễn xuất của nàng ấy thành thục hơn nhiều so với các bạn cùng trang lứa."

Sau lời giới thiệu của Vu Trân, Dương Mật tự nhiên tập trung sự chú ý của mình vào Hứa Hâm.

Không giống như Hứa Hâm chỉ gặp đối phương trong mơ, Dương Mật biết Hứa Hâm...hay nói cách khác là toàn bộ lớp 5, dù không biết ngoại hình hắn trông như thế nào, nhưng nếu nói đến chủ nhân của chiếc xe Ferrari lúc nào cũng đậu ở phía đối diện của con đường đến trường, dù bị dán giấy phạt nhưng không bao giờ quan tâm thì...Thực sự không ai không biết.

Chủ thầu lẽ nào chính là phú nhị đại này sao?

Dương Mật hơi ngạc nhiên.

Không phải nàng nghi ngờ năng lực của đối phương...mà cuộc gọi mà Dương Mật nhận được ngày hôm qua là do giáo sư Vu- Phó chủ nhiệm khoa đạo diễn đích thân gọi đến.

Đích thân gửi thư mời, hi vọng ngày mai nàng có thể đến trường thử vai.

Trước hết, bộ phim có thể khiến giáo sư Vu đích thân gọi điện mời, dù chỉ là "tác phẩm của sinh viên" như lời cô đã nói thì cũng không thể coi thường. Huống hồ, chính miệng giáo sư Vu còn nói "kịch bản rất xuất sắc".

Thứ hai, dù có khả năng phú nhị đại này dùng tiền để thuyết phục giáo sư Vu gia nhập vào dự án này, thì nàng cũng phải nể mặt.

Diễn viên tranh đoạt rất tàn khốc, đừng nói là sau này tốt nghiệp rồi, dù là những bạn học cùng là tân sinh viên trong lớp, một khi trường học có bất kỳ buổi thử vai nào, luôn là cảnh tượng tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Ngành giải trí là một xã hội nhỏ của các mối quan hệ giữa con người với nhau và Dương Mật đã hiểu ra chân lý này từ khi còn rất nhỏ.

Vì vậy, ngay cả khi bộ phim này được thực hiện bởi phú nhị đại trước mặt nàng đây, nàng vẫn sẽ thể hiện mặt tốt nhất của mình với hắn.

Một mặt, nàng có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, mặt khác...tài nguyên mối quan hệ của phó chủ nhiệm khoa đạo diễn Điện ảnh Bắc Kinh...có thể không giúp ích nhiều cho sự tiến bộ của các diễn viên trong tương lai, nhưng để o ép ai đó...thì quá dễ dàng.

Xét về tình hay về lí, Dương Mật đều sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Vì vậy, sau khi nghe những lời của Vu Trân, nàng đã chào hỏi Hứa Hâm bằng một giọng điệu rất thân mật:

"Xin chào, bạn học Hứa. Ta là Dương Mật, sinh viên năm nhất khoa Diễn xuất, lớp 5."

"Xin chào."

Sự chú ý của Hứa Hâm từ hai chân dần chuyển đến khuôn mặt của đối phương, hắn gật đầu lịch sự:

"Sinh viên năm nhất khoa đạo diễn, Hứa Hâm...nếu ngươi không để ý..."

Thấy đối phương chỉ mặc một chiếc áo khoác lông vũ ngắn, phối với chiếc váy mỏng và quần tất, Hứa Hâm cởi chiếc áo khoác lông lạc đà MAXMARA trị giá 20.000 tệ của mình, lịch sự đặt lên bàn rồi lấy cuốn kịch bản về căn phòng đầu tiên trên tay đè lên trên bộ quần áo, sau đó đứng dậy.

Dương Mật ngạc nhiên một lúc, nhưng ngay lập tức, nàng thấy có ấn tượng tốt về phú nhị đại này, người đã trao quyền tự chủ "ngồi ở đâu" cho nàng.

Vả lại trong phòng thử vai thực sự cũng khá lạnh.

Nàng đã đi bộ cả quãng đường, thực sự cảm thấy rất lạnh.

"Cảm ơn, vậy ta đọc kịch bản trước."

"Ừ."

Nhìn cô gái lựa chọn chỗ ngồi ở chỗ cách hắn những ba chỗ trống, đặt áo khoác lên trên băng ghế, Hứa Hâm thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về hướng thầy Lý, người đang bắt đầu kiểm tra các cảnh quay phụ mà hắn thiết kế.

Về phần Dương Mật vừa mới ngồi xuống, khi những ngón tay lạnh cóng bắt đầu lật giở kịch bản, nàng cảm nhận được hơi ấm từ chiếc ghế đẩu.

...

Khuôn mặt cũng hơi đỏ lên.

Hiện tại không dám nói đến chuyện thích hay gì đó khác.

Đơn giản là vì...nàng cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của một chàng trai xa lạ.

Thật ấm áp và thoải mái.

...

Dương Mật đang đọc kịch bản, Hứa Hâm cũng không nhàn rỗi mà cứ nhìn vào mặt Vu Trân ở bên kia.

Bởi vì đối phương đang xem phân cảnh hắn viết.

Thực tình mà nói, thế nào gọi là đạo diễn, hắn cũng chỉ là tay ngang. Các phân cảnh phụ đều được vẽ theo phỏng đoán chủ quan của hắn, vì vậy hắn rất cần ý kiến của cô giáo Vu.