Chương 13: Phòng thay đồ kỳ lạ

Cô ấy sẽ đăng một số cơ hội việc làm trong group, mỗi lần sẽ rút hai trăm tệ từ tiền công làm phí giới thiệu.

Tạ Văn Dĩnh có quan hệ khá tốt với quản trị viên của group. Dáng vẻ của cậu phong độ, nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, cho nên có công việc lương cao thì quản trị viên sẽ ưu tiên thông báo cho cậu.

Hôm nay trung tâm triển lãm có buổi triển lãm bán hàng, cần một lượng lớn người mẫu và PG event*.

*PG event (Tiếp thị sự kiện): là một loại hình marketing trải nghiệm của một thương hiệu, dịch vụ hoặc sản phẩm thông qua các sự kiện quảng cáo.

Hai người từ trên núi xuống, xuất phát vào lúc năm rưỡi sáng, vừa khéo đến trung tâm triển lãm vào bảy giờ rưỡi.

Tạ Văn Dĩnh quen cửa quen nẻo dẫn người đến phòng trang điểm ở hậu trường, đi thẳng đến chỗ Quý Lam.

Quý Lam chính là quản trị viên của group chịu trách nhiệm dắt mối, cũng là người phụ trách người mẫu hôm nay.

Đây là lần đầu tiên Lâm Uyển Ương nhận job sự kiện, cô muốn gặp mặt và để lại ấn tượng tốt cho người phụ trách, một khi quen thuộc rồi sẽ dễ nói chuyện hơn.

“Chị Lam ơi, đây chính là người mà tôi đã nói với chị hôm qua.” Tạ Văn Dĩnh cố hết sức làm mềm giọng, người ngoài nhìn sang cũng sẽ cho rằng “giọng nói của nữ sinh này thật nam tính”, mà không cảm thấy đây là đàn ông.

Cùng lắm thì trong lòng bọn họ sẽ tiếc nuối về vẻ ngoài như vậy lại kết hợp với giọng vịt đực thì thật đáng tiếc. ╮(╯▽╰)╭

Lâm Uyển Ương mở miệng chào hỏi: “Chị Lam, em chào chị.”

Quý Lam và Tạ Văn Dĩnh quen biết hơn một năm, đương nhiên cô ấy biết thông tin cá nhân của cậu. Người này là đàn ông, là cư sĩ trong đạo quán.

Cô ấy ngước mắt quan sát Lâm Uyển Ương, hài lòng gật gật đầu: “Chiều cao đủ rồi, trắng trẻo xinh xắn, điều kiện tốt lắm đó. Cậu tìm ở đâu ra được bé đẹp này vậy?”

Tạ Văn Dĩnh chần chừ một lúc, sau đó nói thẳng: “Đây là chưởng môn của chúng tôi.”

Quý Lam bật cười: “Được đó nha, có phải môn phái của các cậu đều có tiên khí trên người không thế? Nếu còn tuyển người, tôi sẽ gia nhập luôn.”

Cô ấy chỉ đùa giỡn một câu, dứt lời bèn tiếp tục đi làm việc mà không đợi người ta hồi âm.

Tạ Văn Dĩnh và Lâm Uyển Ương được phân công làm PG event cho một công ty rượu trắng, quần áo xem như là bình thường, cả hai mặc áo cân vạt và váy ngang gối kiểu Trung Quốc.

Nội dung công việc là test rượu và quảng cáo cho người khác, thời gian là từ tám rưỡi sáng đến lúc đóng cửa vào tám giờ tối.

Tiền lương một ngày là một ngàn tệ.

Lâm Uyển Ương cầm quần áo cần thay nhìn quanh khắp nơi, trong mấy phút này không có người nào đi ra từ trong phòng thay đồ đầu tiên bên phải, hẳn là trống.

Cô đi tới, vừa mới chuẩn bị kéo cửa ra đã bị người khác gọi lại.

Quý Lam gọi người xong, bước nhanh đến giải thích: “Phòng này không dùng được đâu.”

“Em thấy không có ai mà?”

Quý Lam dẫn đối phương đến một phòng thay đồ khác, lúc này mới lên tiếng: “Căn phòng kia có vấn đề.”

“Có vấn đề ạ?”

Sắc mặt Quý Lam thay đổi, đè thấp giọng trả lời: “Căn phòng thay đồ kia rất kỳ lạ, đồ vật không ai động vào lại tự rơi xuống đất, hoặc là đèn bị tắt, có mấy người trông thấy bóng đen chạy tới.”

Lâm Uyển Ương: “...”

Quý Lam thấy cô không nói lời nào, trong lòng nghĩ thầm cô bé này chắc là đang sợ hãi đây mà, bèn vỗ vỗ vào bả vai Lâm Uyển Ương: “Em đừng sợ, không đến gần là được, bọn chị đã mời hòa thượng đến trừ tà rồi, chắc là hai ngày sau mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.”

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian cao điểm của buổi triển lãm. Phòng thay đồ “bị ma ám” kia có diện tích lớn nhất, cứ khóa mãi thì quả thực không thuận tiện.

Lâm Uyển Ương thay quần áo xong đi ra, Tạ Văn Dĩnh từ nhà vệ sinh trở lại, đang chờ cô ở bên ngoài.

Tạ Văn Dĩnh: “Đi thôi.”

“Ừm.” Lâm Uyển Ương liếc nhìn phòng thay đồ đóng kín cửa, bây giờ cô bận việc, đợi tối đến quay lại xem xét sau.

Hai người đi tới hội trường.

Tạ Văn Dĩnh: “Cô đừng quá căng thẳng, công việc hôm nay rất đơn giản.”

“Có chỗ nào cần phải chú ý không?” Lâm Uyển Ương hỏi.

Cậu suy nghĩ một hồi rồi đáp lời: “Chỉ cần cô né đủ nhanh, những người đó sẽ không sờ được tay và đùi của cô.”

Tình huống biếи ŧɦái vẫn sẽ xuất hiện ở trong hội trường, cậu đã có kinh nghiệm, thế nên có thể nói là tránh né rất nhanh.

Lâm Uyển Ương: “...”

Ô cê, am phai!