Chương 14: Quẻ bói dự đoán

Bình thường Tạ Văn Dĩnh rất kiệm lời, có điều giây phút đứng trước gian hàng, cậu lập tức tiến vào trạng thái làm việc.

Dáng vẻ của cậu “ăn” cả trai lẫn gái, thu hút rất nhiều người đến uống thử, độ hot không tệ.

Mãi cho đến hơn tám giờ tối, hai người mới kết thúc công việc.

Người phụ trách thương hiệu rất hài lòng với phong cách làm việc của họ, ngoại trừ tiền lương, đối phương còn đưa thêm một bao lì xì một trăm tệ cho cả hai.

Tạ Văn Dĩnh đến nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh thay quần áo, xong xuôi liền đi tìm Lâm Uyển Ương.

Đã đến lúc trở về rồi.

Lâm Uyển Ương: “Quý Lam nói cho tôi rằng phòng thay đồ này có vấn đề, hôm nay bọn họ đã từng mời hòa thượng đến làm phép, chúng ta đến xem lần nữa đi.”

Tạ Văn Dĩnh ngớ ra: “Cô cảm thấy hứng thú với chuyện này à?”

Lâm Uyển Ương mỉm cười: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là môn phái đạo gia, sư phụ cậu không dạy cậu những điều này sao?”

Ánh mắt cậu trở nên ảm đạm, âm thanh trở lại giọng trầm thấp bình thường: “Tôi nhập môn mới được một năm rưỡi, khi đó sức khỏe của sư phụ đã không ổn lắm.”

Tâm trạng của ông ấy suy sụp, cho dù là người tu đạo cũng khó mà thoát khỏi sinh, lão, bệnh, tử.

Tuy rằng đạo trưởng Thanh Hư nghèo khó, song nhiều năm qua cũng có tích góp.

Ông ấy dẫn Tạ Văn Dĩnh về cách đây một năm rưỡi, sau đó mang Dương Bảo Tâm về môn phái vào một trăm trước.

Tên của Dương Bảo Tâm là do đạo trưởng đặt, sư đệ của cậu không có tên, không có hộ khẩu và không học hành.

Sư phụ dành hết tiền tiết kiệm, nghĩ cách giúp thằng bé đăng ký hộ khẩu, còn nói tuổi tác Dương Bảo Tâm còn quá nhỏ, phải học mấy năm mới biết chữ.

Lâm Uyển Ương không muốn để người ta nhớ tới chuyện đau khổ, trong lòng thầm thở dài: “Như vậy đi, sau này tôi dạy cho các cậu.”

Tạ Văn Dĩnh suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nói những lời đó ra.

Trước khi qua đời, đạo trưởng Thanh Hư đã bói một quẻ. Trong quẻ nói mặc dù ông ấy và bọn họ có duyên thầy trò mỏng nhưng số phận đã định sẵn đôi sư huynh đệ này sẽ gặp được một sư phụ tốt trong tương lai, cuối cùng đạt được thành tích trong học tập.

Ông ấy chẳng qua là nhận học trò thay người ta mà thôi.

Tạ Văn Dĩnh vốn không có những suy đoán khác về sư phụ đó ngoại trừ chưởng môn mới nhậm chức, bây giờ cậu lại hoàn toàn dao động khi nhìn thấy Lâm Uyển Ương.

Nếu không phải là chưởng môn thì có thể là ai đây? Trong lòng cậu rất mê man.

Chưa đầy nửa tiếng sau, mọi người ở hậu trường đều đã đi hết, bốn phía yên tĩnh lại.

Quý Lam đi tới, rất bất ngờ khi bắt gặp hai người: “Hai đứa còn chưa về à?”

Hòa thượng đã mời đến rồi, vì lý do an toàn, cô ấy còn tìm một vài nhân viên đi cùng.

Hồ Hạo nhíu mày mở miệng: “Mấy người đi nhanh đi, chúng tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

Anh ta là giám đốc của trung tâm triển lãm, cũng là người yêu của Quý Lam.

Lâm Uyển Ương trả lời: “Căn phòng này có vấn đề, chúng tôi là người của đạo quán Tịnh Hòa ở núi Du, ở lại xem xem có chỗ nào cần giúp đỡ không.”

Hồ Hạo quay đầu lại nhìn về phía bạn gái mình: “Người quen của em à? Đây chẳng phải là bọn họ đang làm bừa sao?”

Quý Lam ngược lại biết rõ Tạ Văn Dĩnh là đạo sĩ, mặc dù… Trông đối phương không giống lắm. Cô ấy suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Được rồi, có thêm người giúp đỡ sẽ chắc chắn hơn.”

Hồ Hạo nghe bạn gái nói như vậy, cũng không khăng khăng phản đối nữa.

Anh ta đã chịu rất nhiều thiệt thòi vì thứ bên trong căn phòng thay đồ đó, trước kia đã mời không ít người rồi, hoàn toàn vô ích...

Hy vọng lần này sẽ có tác dụng.

Hồ Hạo hít sâu một hơi, mở cánh cửa kia ra.

Căn phòng rất trống trải, bởi vì đã lâu không có ai sử dụng nên chất lượng không khí không tính là quá tốt.

Hòa thượng ngồi xuống đất, tay lần chuỗi Phật châu, bắt đầu tụng kinh văn.

Siêu độ cho những hồn phách còn nán lại nhân gian.

Đúng lúc đó, trong phòng nổi lên một cơn gió, ánh đèn chớp hai lần, trên tường dần dần tụ lại một hình dáng màu đen.

Chân của mấy người mềm nhũn, hoảng sợ lùi về phía sau. Lâm Uyển Ương đứng yên tại chỗ giờ lại đứng ở đầu tiên.

Trong đầu cô đang suy nghĩ, hòa thượng vẫn quá phật hệ rồi, nếu thứ này không muốn đi thì dù tụng kinh văn nhiều đến đâu cũng vô ích.

Cô lấy ra một lá bùa trừ tà rồi ném ra ngoài.