Chương 84

Có rất ít người có thể chơi đẹp như vậy. Dần dần, càng có nhiều người đứng sau Lâm Uyển Ương.

Mỗi lần cô bắn trúng, đều sẽ có người hoan hô.

Ba người còn lại trên máy câu cá này cũng ngừng di chuyển và dừng lại để xem.

Khi con cá mập lớn xuất hiện trên màn hình, nhiều người đã nín thở.

Đây là loài cá khó bắt nhất, là loài săn tiền xu lớn. Máu cao và khả năng phòng thủ chắc, sáng giờ cũng không thấy ai có thể bắt được nó.

Lâm Uyển Ương tặc lưỡi một tiếng và nhấn nút ba lần liên tiếp.

Màn hình xuất hiện pháo hoa ăn mừng bắt cá thành công. Nhân viên bên cạnh cũng cảm thấy pháo hoa đang xuất hiện trong đầu họ.

Phần thưởng của cá mập là năm mươi ngàn nhân dân tệ.

“Lại có lại có nữa! Cá mập lại đến rồi!” Có người bên cạnh nhắc nhở.

Lần này có đến hai con xuất hiện cùng nhau!

Pháo hoa lại nổ trên màn hình, tầm nhìn của các nhân viên tối sầm lại.

Lâm Uyển Ương đứng dậy khỏi chỗ: “Trò chơi này thực thú vị, nhưng tôi còn có việc phải làm, lần sau sẽ quay lại.”

Hai con cá mập cộng với số điểm trước đó.

Trong vòng hai mươi phút, Lâm Uyển Ương đã nhận được điểm số tương ứng với số tiền một trăm hai mươi ngàn nhân dân tệ.

Nhiều người xem như vậy, khu trò chơi không thể nuốt lời tại chỗ, chỉ có thể đưa tiền cho cô.

Tất cả đều là tiền mặt, mười hai xấp tiền Mao Trạch Đông.

Đây là tiền ngoài ý muốn, ai cũng có phần. Lâm Uyển Ương đưa cho bốn người Bảo Tâm mỗi người một xấp, hào phóng xua tay: “Cầm lấy đi, muốn mua gì thì mua.”

Trương Hạo vui vẻ nhận lấy, ông ta cũng có phần sao? Còn nhiều như vậy?

Lão đại thật tốt, lão đại thật lợi hại, lão đại bất khả chiến bại!

Lâm Uyển Ương nhìn về phía nhân viên vừa rồi, chợt nhớ ra điều gì đó nên nói: “Tôi thắng nhiều như vậy. Cậu nói rất đúng, tôi quả thực là người nhiều phúc khí. Trước đó tôi đã hứa chia cho cậu một phần.”

Người đàn ông vốn đầy mây đen đầy mặt, nhưng khi nghe thấy đối phương nói muốn chia tiền với mình thì lập tức hưng phấn trở lại.

Những người khác đều được chia một xấp tiền Mao Trạch Đông, nên hắn ta rất mong đợi...

Lâm Uyển Ương lấy ra mười nhân dân tệ từ trong túi và đặt vào tay hắn ta: “Tôi vốn không định chơi. Cảm ơn lời đề nghị của cậu, tôi rất biết ơn. Không biết máy chơi game này có thực sự có vấn đề như cậu nói hay không. Nếu có mà cậu vẫn mời tôi chơi, vậy thì quả thật tốt quá!”

Nhân viên: “...”

Khi Lâm Uyển Ương rời đi, lại mỉm cười và nói với những người vây xem: “Trò chơi này tỷ lệ thắng rất cao, không tin thì cứ thử một lần xem?”

Ba người còn lại ngồi trên máy, nghe cô nói vậy bèn thử xem sao, quả thật đều có thu hoạch.

Thế là mọi người tranh nhau mà chơi.

Lâm Uyển Ương cầm tiền bước ra ngoài, định đi dạo một lúc rồi rời đi.

Diêu Mộ suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cô có làm gì đúng không?”

Lâm Uyển Ương: “À, tôi chỉ tạo ra một pháp trận.”

Mấy người: “...”

Khát vọng chiến thắng của lão đại có mãnh liệt quá không?

Trong trường hợp bình thường, nếu ông chủ kinh doanh một cách chính quy, pháp trận sẽ nhả ra số tiền gấp đôi thông qua các điều khiển đen tối trước đó và không có chuyện gì.

Nhưng nếu vẫn không thay đổi ý định thì cứ chờ đến khi đóng cửa đi.

Khu trò chơi trước giờ vẫn có lãi rất cao. Nếu mở ở một nơi như thế này, doanh thu một ngày có thể lên tới hàng trăm nghìn, thời điểm lượng người qua lại tốt thì lên tới hàng triệu.

Nhưng vẫn có người lòng tham không đáy.

Hơn nữa còn có một điều rất thú vị, tuy khu trò chơi sẵn sàng đưa tiền nhưng lại cử bốn người đi theo là sao?

Lâm Uyển Ương cũng giả vờ không phát hiện ra. Phố đi bộ chật kín người, phía trước có nhân viên bảo vệ, những người đó sẽ không ra tay ở đây.

Cô nghĩ thầm, ông chủ cũng thật hay, lại sai người bảo vệ mình. Vậy cô sẽ tặng quà đáp lễ và làm một số hoạt động giải trí.

Lần trước người chị khiêu vũ trong bệnh viện gia đình đã bảo cô giới thiệu khán giả.

Ông chủ khu trò chơi này rất phù hợp, tin rằng sau khi nhìn thấy sẽ ngộ ra điều gì đó.

Đã gần chín giờ, mấy người lên xe và đi đến nhà khách hàng.

Nhà khách hàng không ở nội thành, mà ở tiểu khu ít người nhưng có chốt kiểm soát trước cửa.

Lâm Uyển Ương trên xe, kể chuyện có người theo dõi, khiến mọi người đều bất ngờ.

Những người đó muốn cướp tiền ư?

Lâm Uyển Ương lại nói, mọi người đừng sợ, việc này cứ giao cho cô.

Vì thế những người này đều chờ đợi chưởng môn Lâm đưa ra biện pháp đối phó.

Đúng lúc, xe dừng lại trước cổng tiểu khu.