Chương 2: Bổn vương không thể đυ.ng vào đồ có lông

Lúc sinh lão đại, nàng ta còn không được sủng ái như bây giờ, chỉ là một tiểu quý nhân. Lão đại đi theo nàng ta một đường, diện mạo tính tình đều giống nàng ta nhiều hơn một chút.

Nếu có chuyện gì xảy ra…. Phi phi phi! Chuyện này không thể tưởng tượng được!

Tứ hoàng tử sáng sớm ngày hôm sau là có thể xuống đất, hết lần này tới lần khác bị Lệ quý phi phái người quản lý cứng rắn nằm vài ngày, sau đó mới buông bỏ lệnh cấm.

Lệ quý phi bảo y mang theo lễ vật, tự mình đi cảm tạ Bàng Dịch.

Trong lòng Tứ hoàng tử không muốn, lần đầu tiên y nhìn thấy Bàng Dịch là ở Bắc Trấn Phủ Ty.

Lúc ấy là phụ hoàng để cho cẩm y vệ cùng y điều tra xử lý một vụ án, vốn tưởng rằng Bàng Dịch nếu hiểu chuyện nên chủ động tới tìm y, không ngờ y ở trong cung chờ trái chờ phải cũng không thấy có người đến báo tin, bất đắc dĩ đành phải tự mình đi qua.

Đến cửa ngược lại không có ai ngăn cản, nhưng cũng không có người nghênh đón.

Chờ y nghẹn một bụng lửa xông vào viện của Bàng Dịch, chỉ thấy người nọ khoác một cái áo choàng đỏ tươi, đao to búa lớn ngồi ở chính giữa.

Một cước giẫm lên mặt đất, chân kia giẫm lên đầu con sói màu lông bạc trắng.

Đám thuộc hạ của hắn ta đồng loạt chia làm hai bên, giống như hai hàng tượng đá trầm mặc.

Sau lưng chính là lối vào đại lao cẩm y vệ, tiếng kêu thảm thiết bên trong xuyên thấu qua cửa sắt nặng nề vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Có một câu nói rất đúng ——

Gió thổi qua từ trên bầu trời Bắc Trấn Phủ Ty, đều mang theo một mùi máu.

Cục tức trong bụng Tứ hoàng tử trong khoảnh khắc đó tan thành mây khói, chỉ còn lại hàn ý âm u từ lòng bàn chân vọt lên trên.

Lúc ấy Bàng Dịch cười hỏi y: "Tứ điện hạ, thích A Nha sao?”

Y theo ánh mắt Bàng Dịch nhìn lại, đối diện với một đôi mắt sói xanh biếc như quỷ hỏa, miễn cưỡng cười nói: "Bàng chỉ huy sứ sủng ái, bổn vương tất nhiên là thích.”

Bàng Dịch liền đá A Nha dưới chân, "Đi, để cho Tứ điện hạ sờ.”

Sắc mặt Tứ hoàng tử đều thay đổi, lui về phía sau vài bước nói: "Cái này… Cái này cũng không cần chứ? Bàng chỉ huy sứ, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự chứ?”

Bàng Dịch: "Không sao, đám kiến nhỏ đó đã nhận tội rồi, lời khai cũng đều được ghi lại. Có chuyện gì sao? Tứ điện hạ vừa nói thích là lừa ty chức sao?”

Thấy người đứng lên không khác gì một con thú dữ từng bước từng bước đi về phía mình, đầu óc Tứ hoàng tử trống rỗng, chờ phản ứng lại, sau lưng đã dán lên cánh cửa bị đóng chặt kia không còn đường lui.

Hai mắt y nhắm nghiền: "Bổn vương không thể đυ.ng vào đồ có lông, sẽ nổi mẩn đỏ. Ngươi.. Ngươi đưa nó trở lại đi!”

Lúc này, trên mặt đột nhiên bị thứ gì đó ấm áp ướŧ áŧ liếʍ một chút.

Tứ hoàng tử: !!!

Có hơi nóng thổi vào cổ y: "Điện hạ làm sao lại khóc đến run rẩy thế này?”

Y mờ mịt mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.

Trong lúc nhất thời, y không phân biệt được rốt cuộc là con sói bạc kia hay là ánh mắt Bàng Dịch càng giống với súc sinh không có nhân tính hơn.