Chương 10

Lâm Lan định thần lại, cô chột dạ nhanh chóng nhào nặn một quả bóng bùn khác.

Nhưng tất cả mọi việc đều bi Hạ Lan Anh trông thấy, ánh mắt Hạ Lan Anh gắt gao nhìn chằm chằm Tần Chí Dương, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng, dựa vào cái gì mà cô ta làm nhiều việc như vậy lại không được nhìn một cái, mà cái nữ nhân kia cái gì cũng không có tốt, tại sao anh lại nguyện ý cưới Lâm Lan, còn cười với nàng ta.

Đằng này, Lâm Lan thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tần Chí Dương, Tần Chí Dương sẽ thường thường chú ý tới Lâm Lan, mà Hạ Lan Anh lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Lan, trước sau không rõ chính mình kém cô ở nơi nào.

Thời gian buổi sáng nháy mắt đi qua, Lâm Lan chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, thật sự là đang yêu sao? Lâm Lan nghĩ đến trong phim mấy đôi yêu đương đều bị mất não kiếp trước, thân thể cô run lên, không thể như vậy, cô phải kiềm chế bản thân.

Nhưng nam phụ thật sự rất ngon a! Nghĩ đến Tần Chí Dương hôm nay cười với mình, Lâm Lan lại nhếch mép cười ngây ngô.

Hạ Lan Anh mơ hồ mở mắt ra, thứ đập vào mắt cô không phải là trần nhà màu trắng quen thuộc, mà là tấm mùng thô sơ đã bị phai nhạt theo thời gian, những đồ đạc lỗi thời nhưng sạch sẽ khiến cô nhớ đến ngôi nhà thời thơ ấu của mình.

Cô ngẩng đầu lên muốn xoa xoa thái dương, trong giây lát đột ngột dừng lại.

Nhìn đôi bàn tay trắng nõn mịn màng trước mặt, đây không phải là đôi tay mà một bà già nên có.

Cô cẩn thận nhìn xung quanh, nhanh chóng xuống tìm một chiếc gương, nhìn da mặt trắng nõn của mình trong gương, vẻ mặt đầy vẻ không tin.

“Anh Tử, ngươi tỉnh rồi à?” Giọng mẹ Hạ từ ngoài cửa vọng vào.

Hạ Lan Anh đã không gặp lại mẹ kể từ khi bà qua đời, lấy tay che trước mặt nước mắt không kìm được chảy ra từ kẽ hở giữa hai bàn tay.



"Anh Tử, có chuyện gì vậy? Ngươi không thoải mái sao?" Mẹ Hạ ôm lấy Hạ Lan Anh đang khóc thút thít, lo lắng hỏi?

“Ngươi phải biết quý trọng mạng sống chứ, đi cho heo của đại đội ăn mà cùng bị ngã đập đầu vào tảng đá.” Mẹ Hạ mặc dù lo lắng nhưng vẫn quở trách Hạ Lan Anh một trận, không nói cho nàng biết, lần sau xem có chừa không.

"Mẹ, con không sao, chỉ là ... chỉ là ..." Hạ Lan Anh nghẹn ngào không nói nên lời.

“Tâm tư của ngươi, không nói, ta cũng biết. Còn không phải là ở trước mặt thanh niên trí thức Tần té ngã, sợ hắn cười nhạo ngươi sao. Người ta cũng không có cười nhạo ngươi. Ta nói cho ngươi a, Anh Tử, quên hắn đi, hắn đã cùng nha đầu Lâm gia kia đính hôn rồi. Nghe nói đã chọn được ngày tốt. Anh Tử chúng ta xinh đẹp như vậy còn sợ tìm không ra người tốt sao?”

Mẹ Hạ hiểu ý tứ của con gái, nhưng tâm tư của Tần Chí Dương hiển nhiên không hướng về Anh Tử, chỉ có thể từ bỏ.

Một lúc lâu sau, Hạ Lan Anh rốt cục hoàn hồn lại, nhỏ giọng khóc đáp: "Con không thích hắn nữa."

“Thật sao?” Mẹ Hạ không thể tin được.

“Là thật.” té ngã ở cái người Tần Chí Dương kia một lần là đủ rồi, cô không thể đi sai đường lần thứ hai nữa.

Lâm Lan không biết lúc này Hạ Lan Anh đã trọng sinh, nhưng dù có biết thì cô cũng sẽ không quan tâm, hiện tại việc nữ chính trọng sinh cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

(hết chương)

Ấn vào tên dịch giả nguyenna để đọc nhiều truyện hay khác nha các cậu ơi!