Chương 11

Điều mà Lâm Lan lo lắng là một chuyện khác, bây giờ là đầu tháng 5, ngày đính hôn của cô với Tần Chí Dương là vào ngày 6 tháng 6. Khi cô nghĩ rằng mình sắp đính hôn rồi sẽ kết hôn, mặc dù bên kia là một anh chàng đẹp trai, nhân phẩm học thức thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nhưng điều đó cũng không thể loại bỏ nội tâm sợ hãi của Lâm Lan.

Lúc trước do lao lực quá nhiều, Lâm Lan không có thời gian nghĩ tới, bây giờ công việc đồng áng đã gần xong, hầu hết mọi người đều rảnh rỗi, Lâm Lan cũng bắt đầu không ngừng nghĩ về tin tức gϊếŧ vợ xuất hiện trên tivi đời trước, vài ngày sau, Lâm Lan liến mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân.

Chẳng lẽ là bởi vì bi kịch của cha mẹ kiếp trước đã để lại trong lòng cô một bóng đen không thể xóa nhòa? Lâm Lan đột nhiên muốn hối hôn. Sống một mình không tốt sao? Vì cái gì muốn kết hôn a, sau khi kết hôn, bạn chính là một người phụ nữ đã có gia đình!

“Lâm Lan, Chí Dương đang đợi ngươi ở cửa, nhanh lên.” Mẹ Lâm kêu lên.

Đúng rồi, hôm nay cô hẹn Tần Chí Dương đi lên thành mua ít đồ dùng cần thiết, Lâm Lan không mở mắt được, nằm trên giường, đau đớn lăn lộn mấy vòng dưới chăn bông, vì cái gì mà mấy hôm không phải đi làm, còn bắt người ta dậy sớm, nheo lại đôi mắt nhìn thấy, sắc trời vẫn còn chưa sáng, Lâm Lan vẻ mặt đưa đám rời giường.

Lâm Lan nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, chải đầu, đại khái là khoảng 20 phút, cuối cùng, cô bôi kem bảo vệ da do Tần Chí Dương đưa, đi ra ngoài với bộ dáng xinh đẹp.

Cô đến phòng khách, phát hiện Tần Chí Dương cùng cha Lâm đang ngồi trong phòng khách, tất cả nước trong ấm trà đã được uống hết. Lâm Lan thấy hai người này nhìn thấy cô đôi mắt sáng lên không ít, toàn thân cả hai đều toát ra một cổ "cuối cùng cũng được giải thoát". Lâm Lan thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, cảm xúc tối qua bị bay đi.

Chờ đến lúc cô ra khỏi cửa, Lâm Lan rốt cuộc cũng cười thành tiếng, "Hai người sao vậy, ngồi đó đợi tôi sắp biến thành người gỗ sao? Ngay cả muỗi cũng xấu hổ tránh anh đi. Pfft, hahaha."

“Mẹ đi đào rau dại, nói để lại cha chiêu đãi tôi.” Tần Chí Dương lỗ tai đỏ bừng.



“Ai là cha mẹ anh, đừng có mà gọi bậy?” Lâm Lan có chút xấu hổ.

“Dù sao sớm hay muộn cũng là người một nhà.” Tần Chí Dương nghiêm túc giải thích.

“Chúng ta đi vào trong huyện bằng cách nào?” Nghĩ đến khoảng cách xa như vậy, Lâm Lan tưởng niệm những phương tiện giao thông tiện lợi ở kiếp trước.

“Trước tiên đi xe đẩy của chú Lưu đến trấn, sau đó bắt xe tuyến lên huyện.” Tần Chí Dương đã đi qua vài lần, quen thuộc với lộ trình đến huyện. Lâm Lan tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ căn bản chưa từng xa nhà quá mấy lần, Lâm Lan cũng không quen thuộc giao thông ở thập niên 70, cô chỉ có thể đi theo nam nhân bên cạnh.

Lâm Lan là em gái duy nhất trong nhà, cho nên tương đối được gia đình sủng ái, ở cái thập niên thiếu thốn này, Lâm Lan phát hiện ra nguyên chủ còn có hai đồng tiên tiêu vặt. Hôm nay Lâm Lan cũng định đi mua một ít đồ vật.

Đi đến cửa nhà chú Lưu, trời đã hơi hửng sáng, ánh nắng cam hồng trải dài từ rìa những ngọn đồi xanh mướt hướng ra bốn phía xung quanh.

“Lâm Lan tới rồi a, cứ từ từ, ông lão kia còn đang ăn cơm. Đã bảo lão nhanh lên, còn ngoan cố với ta nữa.” Lưu đại nương ở cửa thấy Lâm Lan và Tần Chí Dương, bắt đầu quở trách lão già nhà mình.

(hết chương)