Chương 3

"Lâm Lan tuy rằng lần này chẳng may rơi xuống nước, nhưng vẫn gặp lợi không phải sao? Sao còn không đi đón con rể về?" Lý Đình Trân bắt đầu nói.

Rơi xuống nước? Nguyên chủ đại khái đi lấy nước mới bị ngã đi.

Còn có cái gì con rể, bọn họ nói cùng cô có quan hệ sao? Nhà họ Lâm hình như là một con gái duy nhất là cô? Lâm Lan lúc này có chút ngốc, ngây người nhìn về phía Lý Đình Trân.

"Lâm Lan quên a? Không thể nào, chính là cái người ngươi thích—thanh niên trí thức Tần Chí Dương đấy, lần này ngươi rơi xuống nước chính là hắn cứu ngươi. Hắn từ trong sông đem ngươi bế lên bờ, cái đại cô nương nhà ngươi đều bị hắn chiếm hết tiện nghi rồi, còn không phải là phải gả cho hắn sao? Nhiều người nhìn thấy như vậy, hắn còn có thể quỵt nợ không thành sao. "

Lâm Lan nghe xong lời này, suýt chút nữa quên khép miệng lại vì quá kinh ngạc. Lâm Lan không thể tin được những gì mình nghe được, tại sao cô lại không có ấn tượng gì về chuyện này. Không nên là nữ chính được cứu sao? Tại sao lại trở thành cô? Còn tưởng chính mính có thể tránh xa cốt truyện, không ngờ rằng cô đã tham gia vào cốt truyện. vẫn là có chút không dám tin tưởng.

Lâm Lan lại nhìn về phía mẹ Lâm, hy vọng bà có thể nói điều gì đó.

Nhìn thấy ánh mắt "khao khát" của nữ nhi, mẹ Lâm an ủi cô nói: “Yên tâm, hắn nhất định sẽ đến cưới ngươi, thanh niên trí thức Tần đã đáp ứng rồi.”

Cái gì, nam phụ đồng ý. Lâm Lan quên mất mình vào phòng như thế nào, lúc này trong đầu cô chỉ toàn nghĩ làm sao từ chối nam phụ. Cô còn chưa từng yêu ai đâu, lại sắp phải kết hôn, sao có thể thế này.

Hơn nữa, nếu kết hôn với nam phụ, tương đương với việc thu hút sự chú ý của nữ chính, vì thế đừng nghĩ đến việc sống một cuộc sống yên bình.

Mà lúc này, trong phòng thanh niên trí thức cũng có người ý kiến về chuyện này.

"Chí Dương, ngươi thật sự muốn kết hôn với em gái nhà Lâm kia. Ai da, làm việc tốt còn bị mắc tội. Ta thấy a, ngươi không nên cứu cô ta. Hồ ly không bắt được, còn chọc phải một thân tao*." Tống Triều có chút phẫn nộ nói.

*mấy câu ví von, so sánh sự tình gì đó.



“Đó là cả một mạng người, ta không thể thấy chết không cứu được, câu nói kia cũng đừng dùng tới, lúc trước đọc nhiều sách như thế cũng chỉ để nuôi heo sao.” Tần Chí Dương nhẹ giọng nói.

“Bây giờ không phải ngươi cũng đang nuôi heo sao?” Tống Triều cảm thấy u uất.

“Chí Dương, ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?” Tống Triều chỉ chốc lát lấy lại sức sống hỏi. Những người khác vểnh tai lên bắt đầu nghe chuyện bát quái.

“Suy nghĩ cái gì?” Tần Chí Dương giặt quần áo bẩn sáng nay bên sân.

“Ngươi đừng giả bộ hồ đồ, ta chỉ hỏi tiểu muội nhà Lâm gia thôi.” Tống Triều làm mặt quỷ nói.

“Sao ngươi lại nhàn rỗi như vậy?” Tần Chí Dương xua tay.

“Không nghĩ như thế nào.” Tần Chí Dương tiếp tục giặt quần áo. "Vì ta đã hứa sẽ cưới cô ấy, liền sẽ không đổi ý."

“Vậy ngươi định cắm rễ ở đây sao?” Tống Triều tiếp tục hỏi. Hắn đã ở thôn Nam Khê được ba năm, đã chứng kiến nhiều thanh niên trí thức lập gia đình với người trong thôn. Những người này không có biện pháp trở về thành, không có hy vọng chỉ đành ở lại nơi này thành gia lập thất.

“Ngươi định ở đây cả đời sao?” Tống Triều hỏi Tần Chí Dương, cũng như hắn đang tự hỏi chính mình.

Tần Chí Dương không đáp lại lời hỏi của Tống Triều, bởi vì hắn cũng không biết đáp án.

(hết chương)