Chương 4

Ánh ban mai mờ ảo, mây mù bao phủ.

Đêm qua có cơn mưa nhẹ, những hạt mưa rơi trên đất đã làm ẩm đồng ruộng, cỏ cây.

"Lâm Lan, sao dưới mắt ngươi lại có quầng thâm lớn như vậy? Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, còn đi ăn trộm khoai lang sao?" Lý Đình Trân trêu chọc.

Ngươi nói vì cái gì không ngủ tốt? Ngươi không biết a. Lâm Lan than thở trong lòng.

"Không có chuyện gì, cám ơn đại tẩu quan tâm. Chính là đêm qua sét đánh, ta nghỉ ngơi không tốt." Lâm Lan cong cong đôi mắt, cười tủm tỉm trả lời.

“Thôn dân Nam Khê đến tập trung.” Đại đội trưởng hét lên qua loa.

"Thành viên trong các hộ gia đình đã đến đủ chưa? Kiểm tra tất cả chủ nhà một lúc, báo cáo những người không có ở đây. Được rồi, được rồi, nghe ta nói này, nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là khai hoang đất đai.

Ngày hôm qua ai không đào xong thì tiếp tục đào, dọn cỏ xong thì tiếp tục đào. Nhà ai không có công cụ liền đi vào kia lãnh, nhớ kỹ không được làm hỏng, làm hư rồi phải bồi thường. Nhị Cẩu Tử, ngày hôm qua cày ruộng ngươi làm xa mấy mét, ngày thường làm nhiều như vậy, hôm nay cũng phải phát huy thật tốt.” đại đội trưởng nói những việc cần chú ý hôm nay, liền phân phó giải tán, bắt đầu một ngày lao động mới.

“Lâm Lan, ngươi tốt chút nào chưa, ngày đó ngươi làm ta sợ chết khϊếp.” Lâm Lan đang đi cùng mẹ Lâm thì một cô gái mặt tròn đi tới, nhìn Lâm Lan với vẻ mặt quan tâm.

Nhìn đôi má có chút trẻ con của cô gái, Lâm Lan đoán rằng cô ấy chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

Lâm Lan lật lại ký ức, phát hiện ra đây là người bạn tốt của nguyên chủ, Viên Kim Phượng con gái của đại đội trưởng.

"Ta tốt hơn nhiều rồi, bây giờ đã không sao. Mấy ngày nay ngươi thế nào, có chuyện gì vui không?" Lâm Lan đổi chủ đề. Bây giờ cô không muốn nghe về việc mấy ngày trước đó.



“Ai, đó không phải là Tần Chí Dương sao, hehe, Lâm Lan, ngươi nhìn xem.” Viên Kim Phượng lặng lẽ đến gần Lâm Lan nói nhỏ với cô.

Lâm Lan nghe thấy cái tên này, cô lập tức nhìn về hướng Viên Kim Phượng chỉ.

Lâm Lan chỉ nhìn thấy sườn mặt của Tần Chí Dương, một khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lông mi dài rõ rệt, nhìn từ bên cạnh, sống mũi cao thẳng, lông mày đen rậm có hình có dạng, tổng thể trông rất đẹp.

Điều khiến Lâm Lan ngạc nhiên hơn cả chính là khí chất của Tần Chí Dương, loại khí chất khó thấy ở thời hiện đại, phảng phất như tiên hạ phàm, cả người như bước ra từ bức tranh sơn thủy.

Đột nhiên Tần Chí Dương quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Lan mấy giây, Lâm Lan chỉ thấy đôi mắt hắn thâm thúy sáng ngời, trong đầu nghĩ tới " Không hổ là người mê hoặc nữ chính cùng nguyên chủ, con mẹ nó! Thế này quá đẹp trai rồi."

“Lâm Lan đừng ngây người nhìn Tần Chí Dương nữa, không phải gấp, mấy ngày nữa ngươi cùng thanh niên trí thức Tần kết hôn, đến lúc đó người đều là của ngươi, mỗi ngày thích ngắm thế nào cũng được.” Thím Ngô ở bên cạnh nói đùa.

Lâm Lan nghe xong lời này hồi thần lại, hai má đỏ bừng, cả người đều ngượng ngùng.

Xem ra cô cũng không chán ghét cuộc hôn nhân này lắm, có một người chồng đẹp trai như vậy cũng không tồi a.

Không được, không được, chưa nói đến việc Tần Chí Dương có nguyện ý hay không, cô cũng chưa từng nói chuyện với hắn, hai năm nữa hắn sẽ rời thôn Nam Khê trở về Bắc Kinh. Kết hôn với hắn chỉ là lãng phí hai năm, quan trọng hơn, cô nên tránh xa các nhân vật trong cốt truyện, sống cuộc sống của chính mình.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Lan cảm thấy không thể mọi việc như vậy, phải tìm cơ hội cùng nam phụ nói rõ mới được.

Sau khi nhổ cỏ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Lan cũng tìm được cơ hội, ném một viên đá vào chân Tần Chí Dương.

(hết chương)