Chương 13

Editor: Cung Quảng Hằng

Tống Đại Lang thét lớn một tiếng, trên gương mặt tuấn tú có một chút đỏ bừng hiếm thấy, đôi môi mềm mại của Vương Nhị Ny cắn vào ngực của hắn, trào ra cảm giác tê dại ngứa ngáy, nói không nên lời, khiến vật nam tính hắn giữa hai chân cứng rắn như sắt thép, sinh sôi trướng đau.

"Nương tử, ngoan, buông ra, chúng ta ngủ". Ngón tay Tống Đại Lang đặt ở hai bên, gắt gao nắm nắm chặt, căn bản không dám để trên người vương Nhị Ny, sợ không khống chế được bản thân.

Vương Nhị Ny hắc hắc cười ngây ngô: "Đại Lang ca ca, làn da này của huynh như là thạch hoa quả"

"Thạch hoa quả là cái gì?"

"Chính là một loại thức ăn", Vương Nhị Ny dùng gò má cọ cọ da thịt của Tống Đại Lang, thoải mái nhắm hai mắt lại.

"Chỉ cần nàng muốn ăn, Đại Lang ca ca nhất định làm cho nàng"

"Thật vậy sao?" ánh mắt Vương Nhị Ny sáng lấp lánh .

Tống Đại Lang thấy Vương Nhị Ny rời khỏi ngực mình, thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Vương Nhị Ny bộ dáng đáng yêu, nhịn không được bật cười: "ừm, nói với Đại Lang ca ca"

"Ta còn muốn ăn hamburger, khoai tây chiên, còn có tôm chiên..."

Mười sáu tuổi Vương Nhị Ny đã bắt đầu làm phục vụ ở khách sạn, người khác ăn cơm nàng chỉ có thể đứng đó mà nhìn, nước miếng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, tâm nguyện lớn nhất chính là có một ngày có thể ăn tôm chiên trong cửa hàng. Đương nhiên còn phải ăn KFC một lần , điều này đối với người khác mà nói chỉ là một việc bình thường, đối với nàng mà nói thì là một thứ xa xỉ muốn còn không được, bởi vì một phần ăn có thể bằng tiền lương một ngày của nàng.

"Cái gì là hàm cục cưng?" Tống Đại Lang có chút không rõ hỏi.

Vương Nhị Ny khổ sở vùi vào trong lòng Tống Đại Lang: "Đại Lang ca ca, huynh biết không? Ta vừa nghe thấy KFC còn tưởng răng là tên một loại gà nướng, sau này phát hiện bản thân thực quê mùa... Luôn bị người khác cười nhạo", Vương Nhị Ny nói đến việc này có chút khổ sở cúi đầu. Lúc mới từ trong núi ra ngoài, ống tay áo mặc có chút ngắn, quần áo không hợp, không biết bị đồng nghiệp trong khách sạn cười nhạo bao nhiêu lần.

Tống Đại Lang nghe có chút không hiểu lời Vương Nhị Ny nói, nhưng hắn có thế cảm giác được sự chua xót trong giọng nói của nàng, cảm giác này khiến hắn đau lòng không dứt. Hắn cũng bất chấp việc sợ không khống chế được bản thân, vươn tay đem Vương Nhị Ny ôm vào trong lòng, vỗ về như trấn an đứa nhỏ: "Nương tử, nàng muốn ăn thịt gà phải không? Trong nhà không phải có nuôi gà sao, sáng mai sẽ gϊếŧ, nấu cho nàng ăn, không cần khố sở..."

Vương Nhị Ny thuận thế gắt gao ôm cố Tống Đại Lang: "Đại Lang ca ca, gà trong nhà không thế gϊếŧ, đó là gà đẻ trứng". Nói chuyện với Tống Đại Lang chuyện khiến cho Vương Nhị Ny dần dần thanh tĩnh, gà đẻ trứng đối với trong nhà rất quan trọng, hơn ai hết nàng biết rất rõ chuyện đó.

"Cái này có là gì, chỉ cần nàng thích, dù sao người trong nhà cũng ăn không ở không, năm nay bảo Nhị Lang nuôi thêm mấy con gà, nàng không biết sao, Nhị Lang ca ca của nàng nuôi gà rất giỏi a". Tống Đại Lang hôn hôn thái dương của Vương Nhị Ny, nói.

Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy trong lòng nóng hừng hực: "Đại Lang ca ca, huynh đối với ta thật tốt quá, tốt... Ta rất sợ vừa mở mắt, những điều này không phải là sự thật, có một ngày... Huynh không biết, chưa từng có người nào quan tâm ta như vậy"

Tống Đại Lang nhớ đến gia cảnh của Vương Nhị Ny, hiểu được, sờ sờ tay nhỏ bé còn có chút thô ráp của nàng, nha đầu đáng thương, ở nhà chắc chịu không ít khố: "Sẽ không, chúng ta sẽ luôn luôn, luôn luôn đối xử tốt với nàng, nương tử"

Vương Nhị Ny nghe thấy trong lòng ngọt ngào, ai mà không thích lời ngon tiếng ngọt a. Chẳng sợ thời gian vĩnh viễn không dừng lại mà trôi qua, chẳng sợ có ngày hứa hẹn đều sẽ biến thành hoàng hôn ngày hôm qua. Nhưng mà giờ khắc này... nàng thầm nghĩ , cảm thụ được phần sủng ái này chỉ thuộc về nàng.

"Đại Lang ca ca..." Vương Nhị Ny ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn Tống ĐạiLang, đôi môi hồng hồng đỏ đỏ kia như là lời mời gọi.

Yết hầu Tống Đại Lang chuyển động, nhịn lại nhịn... vẫn là nhịn không được chậm rãi cúi đầu, bỗng nhiên Vương Nhị Ny có chút không thoải mái xoay thân mình, phía dưới có cái gì chạm vào nàng.

"Đại Lang ca ca, huynh..." Vật cứng rắn kia rõ ràng chính là... Vương Nhị Ny mặt đỏ lên.

Tống Đại Lang một trận xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi!"

Vương Nhị Ny ở trong lòng Tống Đại Lang tìm được một vị trí thoải mái, nỗ lực nhắm hai mắt lại, nhưng mà vật cứng rắn phía sau kia tựa hồ càng ngày càng căng thẳng. Nàng cắn nhanh môi dưới, mơ mơ màng màng nghĩ, Tống Đại Lang yêu thương nàng nhiều như vậy, trong lòng bỗng nhiên khó chịu, cái này có phải là bản năng của đàn ông không? Nàng suy lại nghĩ, rốt cục dũng khí nói ra: "Nếu không, để ta giúp huynh..."

Thanh âm nỉ non của nữ hài, giống như là lông chim vỗ về chơi đùa trái tim của Tống Đại Lang, khiến thân thể hắn vô pháp khắc chế run run đứng dậy. Hắn nỗ lực muốn bỏ qua thanh âm này. Không được, điều này tuyệt đối không thể, nương tử còn nhỏ a, nàng không hiểu chuyện, nhưng mà hắn không thể...

Vương Nhị Ny rõ ràng cảm giác được thân mình Tống Đại Lang càng cứng ngắt, nàng quyết tâm, quay đầu đối mặt với Tống Đại Lang, tay nhỏ bé trắng noãn run run rẩy rẩy theo ngực hắn sờ soạng đi xuống.

Da thịt Tống Đại Lang cũng không giống như Tống Tứ Lang cứng cỏi như vậy, tràn ngập hơi thở nam tính. Nhưng mà thân hình hoàn mỹ cùng làn da trắng nõn nhẵn nhụi, tuấn tú. Lúc đầu Vương Nhị Ny, chỉ vì muốn Tống Đại Lang giải quyết du͙© vọиɠ, nhưng dần dần bị xúc cảm trong tay mê hoặc, mang theo vài phần tò mò, vài phần thăm dò, lại có vài phần vui mừng. Nếu nói trong mấy huynh đệ này có thể khiến nàng yên tâm như vậy, cũng chỉ có Tống Đại Lang thôi.

Thời tiết ngày thu, đã có chút lạnh, Tống Đại Lang lại cảm thấy cả người vô cùng khô nóng. Tay nhỏ bé của Vương Nhị Ny dán trên làn da của hắn, dấy lên nhiều điểm nóng bỏng, khiến cho nguồn nhiệt này dần dần tụ tập, cuối cùng biến thành một đoàn hỏa diễm không thế xóa nhòa. Trong lòng hắn hừng hực bốc cháy, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, xoay người đem Vương Nhị Ny áp ở dưới, hổn hển nói: "Nương tử, ta thật sự chịu không nổi"

Vương Nhị Ny sắc mặt đỏ ửng, cảm giác say chậm rãi tán đi, lý trí dần dần trở về, nhưng mà không biết vì sao, ngửi mùi thuốc làm lòng người bình yên kia, lại khiến trái tim nàng bang bang nhảy dựng lên. Nàng cố gắng ốn định tâm tư của bản thân : "Huynh... Nằm xuống, ta giúp huynh"

Ánh mắt Tống Đại Lang sáng ngời như sao, nhiệt khí thổi trên mặt Vương Nhị Ny: "Nàng giúp ta thế nào?"

Vương Nhị Ny bị hơi thở của Tống Đại Lang nhiễu loạn tê dại, điều này rất nguy hiểm. Nàng cũng không muốn lúc này lại thất thân, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy nàng sợ không khống chế được bản thân... Nàng cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cố lấy dũng khí, e lệ nói: "Huynh cần nằm xuống"

Tống Đại Lang đem Vương Nhị Ny ôm ở trên người mình, bản thân nằm ở trên đệm giường, thành tư thế nữ trên nam dưới. Ánh mắt cũng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, ý tứ kia hình như là muốn nhìn nàng làm thể nào.

Người lớn mật khi bị như nhìn chằm chằm vậy cũng sẽ ngượng ngùng, huống chi Vương Nhị Ny còn chưa từng trải qua việc nam nữ, tức thì bị nhìn đến mặt đỏ bừng. Nàng quay đầu tránh đi tầm mắt của Tống Đại Lang, tay theo bụng đi đến giữa hai chân, nhìn vật nam tính ngạo nghễ đứng thẳng kia, nắm lấy.

Tống Đại Lang phát ra một trận ngâm thanh thoải mái, cố vũ nói: "Tiếp tục, đừng ngừng... Nương tử tay nàng thực mềm". Tay hắn kìm lòng không đậu sờ vào bên trong quần áo của Vương Nhị Ny.

Trong tay nam tính cứng rắn mà nóng bỏng, Vương Nhị Ny đỏ mặt, cao thấp chuyển động tay.

Trong phòng yên tĩnh truyền đến thanh âm mềm mại của nữ hài: "Tại sao còn chưa được?"

Thanh âm nam nhân ám ách mang theo thống khổ nói không nên lời: "Chắc là sắp rồi..."

Lại một lát sau, thanh âm nữ hài đã mang theo mỏi mệt: "Thật lâu ... Đại Lang ca ca, huynh có ổn hay không ?.."

"Khụ khụ, lập tức..."

Đêm còn rất dài... Buối tối này khiến Vương Nhị Ny hiểu rõ, nam nhân không phải tùy tiện trêu chọc, đốt lửa thì dễ, dập tắt lửa quá khó khăn.

----

Bầu trời ngày mùa thu có sự đặc biệt, vừa cao vừa xanh, mấy huynh đệ Tống gia ở cùng nhau thương lượng việc thu hoạch vụ thu, mắt thấy lúa sắp chín, cần phải tính toán.

Cho nên một ngày này Vương Nhị Ny rốt cục nhìn thấy ruộng lúa sau khi xuyên không. Ruộng nước trong núi đều là ruộng bậc thang, từng tầng từng tầng, bao trùm ánh vàng rực rỡ của lúa, như một đại dương vàng, ở trong gió thu lắc lư.

"Đây đều là của nhà ta sao?". Bộ dạng vui sướиɠ kia của Vương Nhị Ny, tư thế đích thực là bà địa chủ.

Tống Nhị Lang ngốc ngốc cười: "Kỳ thực của chúng ta cũng không nhiều, bất quá nương tử đừng sợ, đói cũng không đến phiên chúng ta"

"Bên kia cũng là của chúng ta sao?", Vương Nhị Ny chỉ vào ruộng bậc thang bên phải hỏi.

"Không phải, đó là của nhà Vương Đại Ngưu trong thôn". Tống Tứ Lang dùng vải quấn vào bàn tay, chuẩn bị xuống ruộng cắt lúa.

"Sao lại có cảm giác giống như bị bệnh...". Một mảnh ruộng bậc thang kia lỉẽc mắt một cái nhìn lại, giống như là bị sâu ăn, lệch lạc không đều, còn có chút xanh, có cảm giác như dinh dưỡng không đủ.

Tống Tam Lang cười tự đắc: "Chính là bị bệnh, ai bảo lúc trước Vương Đại Ngưu không nghe lời Nhị Lang nói"

Nói đến việc này Tống Tứ Lang tức giận hơi quá mức, tựa hồ bộ dạng tiểu nhân của Vương Đại Ngưu kia còn đang chớp lên trước mắt hắn: ""Con mẹ nó, hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, Nhị Lang nói với nhà Vương Đại Ngưu kia lúa nhà hắn sinh bệnh, hắn cũng không chịu nghe, còn tưởng rằng nhà chúng ta muốn hại hắn. Bây giờ thì tốt rồi, thu hoạch năm nay, phỏng chừng ngay cả cơm đều ăn không đủ no". Tống Tứ Lang một bên vung liềm một bên.

"Nhị Lang ca ca? Huynh còn có thể nhìn lúa có phải sinh bệnh hay không sao?". Biểu cảm Vương Nhị Ny kinh ngạc.

Tống Nhị Lang ngượng ngùng cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là biết một ít mà thôi!". Hắn cầm lấy một cái áo khoác trải trên mặt đất, bế Vương Nhị Ny ngồi vào đấy, lại cầm quần áo khoác lên Vương Nhị Ny: "Cẩn thận cảm lạnh, gió thu còn lạnh a, bảo nàng không cần đi theo.. Nàng xem, mặt đều đông lạnh đỏ hết lên rồi"

"Ta không muốn ngồi, ta cũng muốn xuống ruộng, Nhị Lang ca ca, ta cũng có thể làm", Vương Nhị Ny cãi lại, nàng cũng không muốn luôn bị xem như con nít, nhớ năm đó nàng cũng rất khố.

Tống Nhị Lang nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ bé của Vương Nhị Ny, trong lòng lo Iắng không nhịn được, nơi nào còn muốn bảo nàng xuống ruộng, hôm nay vốn cũng không muốn cho nàng đi theo. Cũng không biểt vì sao, Vương Nhị Ny lộ ra một bộ biểu cảm khát vọng, tim của mỗi người đều mềm nhũn: "Ngoan, nàng nhìn Tứ Lang đi!"

Vương Nhị Ny nhìn theo phương hướng Tống Nhị Lang chỉ, liền thấy thân ảnh Tống Tứ Lang đã chôn ở trong lúa màu vàng, động tác của hắn nhanh như bay, động tác cắt lúa giống như thái củ cải thoải mái thuần thục: "Tứ Lang ca ca, thật nhanh a!"

"Không chỉ Tứ Lang, tay của Tam Lang cũng không kém a, nàng nói xem với khí lực của nàng, xuống ruộng cũng không giúp được gì". Tống Nhị Lang sờ sờ tóc của Vương Nhị Ny, ôn nhu khuyên.

Vương Nhị Ny buồn bực... Nhớ năm đó ở nhà, nàng cũng là một người lao động, thật không ngờ đến nơi này lại bị nuông chiều như vậy.