Chương 18

Editor: Cung Quảng Hằng

Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi xuyên không vương Nhị Ny nhìn thấy nhiều người như vậy. Tuy rằng đã là chạng vạng, nhưng mà không hề vắng vẻ, một con đường rộng lớn hai bên đều là tiểu thương rao hàng. Rất đông người đi trên đường, trái ngược với đại sơn yên tĩnh, nơi này thật sự là buôn bán tấp nập.

Tống Tam Lang gắt gao cầm lấy tay Vương Nhị Ny, sợ nàng bị lạc: "Nương tử, vui không?"

Ánh mắt Vương Nhị Ny sáng rõ, gật gật đầu: "Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Tam Lang ca ca, huynh xem đó là cái gì?"

Tống Tam Lang nhìn nhìn nói: "Đây là sạp đoán nhân duyên bát tự"

"Bói toán?". Lòng hiếu kỳ Vương Nhị Ny bị khơi mào, phải biết rằng ở thời đại của nàng bói toán đều là loại hủ tục. Đến năm 2000, phần lớn bói toán chân chính đều bị thất truyền, đang tồn tại cơ hồ đều là lừa tiền, rất ít người gặp được cao nhân chân chính, nàng âm thầm nghĩ, cố đại này gặp được chắc sẽ có chút chính xác.

Trước quầy hàng một ông lão đang ngồi nửa híp mắt, nhìn cũng không thèm nhìn người đến... Một bộ dáng cao cao tại thượng, tự đắm chìm trong thế giới của bản thân.

"Bói toán, ông xem, gần đây vận khí của tôi như thế nào?". Một nam tử dáng người khỏe mạnh trưởng thành, đã bỏ vài đồng tiền lên bàn, lớn tiếng hỏi.

ông lão kia cũng không ngẩng đầu lên, phất phất tay: "Đi đi! Đi đi..."

"Nè, cái lão già này, buôn bán đến cửa mà không làm!". Nam tử kia có chút tức giận nói.

"Vài ngày nữa sẽ có đại họa trên thân, ngươi vẫn nên lo liệu chuyện trong nhà đi!". Thanh âm khàn khàn của ông lão mang theo thương hại.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Muốn chết sao !". Nam tử kia trợn tròn măt lên, cuộn tay áo tư thế muốn đánh người.

"Vị đại ca này, ngài làm gì mà gây gỗ với một người mù"

Nam tử kia vốn định chửi, quay đầu vừa thấy, người nói chuyện lại là một tiếu cô nương, một hơi đến cố họng lại nuốt xuống: "Ngươi xem lão già này nói cái gì! Ngươi nói cái gì, hắn là người mù?". Nam tử đánh giá cấn thận, quả nhiên thấy ánh mắt ông lão có chút đυ.c ngầu, thật sự là một người mù.

Tống Tam Lang bước lên phía trước lơ đãng đem Vương Nhị Ny bảo hộ ở phía sau: "Vị đại ca này, nương tử nhà tôi chưa từng ra ngoài, mong rằng huynh không cần đế ý, ta thấy vị lão tiên sinh này đúng là không thấy, khẳng định đã nhận sai người, lời nói ông ấy nói huynh cũng không cần để ý". Tống Tam Lang vốn trưởng thành tinh mục lãng mi, vừa cười ấm áp, càng làm cho người ta sinh ra vài phần hảo cảm.

Ông lão kia nghe xong ha ha cười, vuốt vuốt chòm râu sơn dương nói: "Núi Tây, suối chảy... Ánh trăng nhô lên cao"

"Ngươi...". Thần sắc nam tử kia kinh hãi, dùng ngón tay chỉ ông lão nửa ngày, cũng không nói ra một chữ.

"Vẫn là mau mau trở về đi!", ông lão cũng không ngấng đầu lên nói.

Nam tử kia do dự một lát, cuối cùng không nói gì nữa nhanh chóng bỏ đi.

Trong mắt Tống Tam Lang lóe lên tàn khốc, nhưng mà rất nhanh lại biến thành một bộ dạng ôn hòa bình thường: "Nương tử, nàng không phải muốn bói số chứ"

Vương Nhị Ny lắc lắc đầu: "Ta không muốn nữa, quên đi!". Vừa rồi còn chưa phát giác, hiện tại nhìn ông lão này tựa hồ có chút tà khí, bản năng của nàng muốn tránh đi, lại nói bọn họ nghèo như vậy... Tiết kiệm một chút.

Tống Tam Lang cũng không miễn cưỡng, nắm tay Vương Nhị Ny muốn đi, phía sau lại truyền đển tiếng ông lão nói chuyện.

"Chậm đã, để ta nhìn xem tướng mạo của vị tiểu nương tử này"

Vương Nhị Ny quay đầu, thấy ồng lão tựa hồ ngóng nhìn bản thân, một đôi mắt đυ.c ngầu kia thắng tắp nhìn nàng, giống như có thế nhìn thấu con người: "Lão tiên sinh, ta còn có việc, ta không xem"

Ông lão một bộ trầm ngâm: "Cô nương mệnh cách kỳ lạ, giống như đến từ một thế giới khác..." Nói đến đây lại ẩn giấu không nói tiếp.

Trong lòng Vương Nhị Ny kinh hãi, nghĩ rằng chẳng lẽ nàng gặp được cao nhân, nàng đi qua, run run nói: "Lão tiên sinh, ông nói cái gì?"

Tống Tam Lang thấy thần sắc của Vương Nhị Ny ,cảm thấy hứng thú, từ trong túi tiền lấy ra vài đồng tiền, lại nghe ông lão kia nói: "Tiểu tướng công, xem tướng cho vị tiểu nương tử này, không cần tiền"

"Điều này sao được?"

Ông lão phất phất tay: "Quen biết tức là duyên phận, cũng xem như báo đáp vừa rồi giải vây, tiếu nương tử đưa tay đây"

Vương Nhị Ny ngoan ngoãn vươn tay qua, ông lão kia cầm lấy tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, cao thấp sờ soạng nửa ngày, sở đến nỗi Tống Tam Lang sắp tức giận, mới chậm rãi buông ra.

"Tiếu nương tử, kiẽp trước thân thể ngươi bệnh yếu, đột tử trên đưởng, nhưng mà kiếp này quý đến không thế nói được. Vận mệnh nhất định là có năm quý nhân tương trợ. Nhớ lấy, không được tách ra... Bằng không đem đến đại họa vào người"

Vương Nhị Ny sửng sốt nửa ngày, mới hiếu được người này thật sự nhìn thấy thân thế của nàng. Trong lòng vừa kinh vừa sợ, quả thật không biẽt làm sao mới tốt.

Ông lão kia lại nhìn hướng Tống Tam Lang nói, hiển nhiên biết hắn đứng ở chỗ nào: "Vốn nên là rồng bay lên trời, chỉ vì chút vướng bận nho nhỏ mà cam nguyện buông tha... Tiếu tướng công, khuyên ngươi lúc cần bỏ thì bỏ đi"

Ngưởi này nói một phen hư hư thực thực, lại chân thật rõ ràng, lảm cho Vương Nhị Ny và Tống Tam Lang đều như lọt vào trong sương mù , chờ suy nghĩ cẩn thận mới phát hiện, người đã đi mất.

Hai người một đường không nói gì, tựa hồ nghĩ đến lời nói vừa rồi của ông lão kia. Nhưng Tống Tam Lang đã nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, hắn chỉ vào một bố trang cách đó không xa nói: "Chính là chỗ này, chúng ta đi mua thôi" Lần này vào trấn việc chủ yếu là mua vải may quần áo mùa đông cho vương Nhị Ny.

Nhưng do hai người vừa rồi bói toán, bị chậm trễ, bố trang đã đóng cửa. Tống Tam Lang nghĩ sáng mai quay lại mua, liền chuẩn bị tìm một chỗ ngủ. Ngày xưa mấy huynh đệ Tống gia vốn chỉ cần mùa đông chưa đến, liền trực tiếp ở bên ngoài tìm một cái góc ngồi hết đêm là xong, nhưng mà hiện tại dẫn theo Vương Nhị Ny thì không thể như vậy được.

Tống Tam Lang tìm đến tìm lui, ở một nhà trọ hẻo lánh nhất, thuê được một căn phòng ghép hai mươi người ở.

"Nương tử, phải ủy khuất nàng". Tống Tam Lang ngồi ở bên mép giường, lấy ra cơm nắm Tống Đại Lang làm.

Vương Nhị Ny nhận lấy, Tống Đại Lang cố ý ở trong cơm nắm bỏ chút dầu, lại thêm chút thức ăn, hương vị thật không tệ: "Tam Lang ca ca, huynh đừng nói vậy, chúng ta đều là người một nhà"

Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny ăn nhẹ nhàng, lời nói lại an ủi vô cùng, chỉ cảm thấy trong lòng trào ra một loại cảm xúc kỳ quái, vừa cảm thấy Vương Nhị Ny ăn mặc mỏng manh. Nàng hiểu biết khiến người ta đau lòng, lại cảm thấy bản thân thật sự vô dụng.

Trước kia không cảm thấy sao cả, hiện tại dẫn theo nương tử, không biết thế nào, nhìn thấy nương tử người khác cài trâm hoa đã nghĩ Vương Nhị Ny cài nhất định càng thêm đẹp mắt, nhìn thấy cô nương người ta mặc tơ lụa xiêm y, nghĩ Vương Nhị Ny mặc vào không biết xinh đẹp như thể nào...

"Tam Lang ca ca, huynh cũng ăn đi". Vương Nhị Ny thấy Tống Tam Lang nhìn mình, biếu cảm đau lòng, có chút kỳ quái hỏi.

Tống Tam Lang gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy có chút nuốt không nổi, hắn nhìn trong phòng tạm thời còn chưa có người liền đem Vương Nhị Ny gắt gao ôm trong ngực: "Nương tử, sau này ta dù không thể cho nàng cẩm y ngọc thực, cũng sẽ để nàng ăn mặc không lo"

Vương Nhị Ny bị ôm có chút khó chịu, nhưng mà nàng không kêu đau, lời nói Tống Tam Lang không ngừng lặp lại ớ trong đầu nàng, khiến trong lòng nàng tràn đầy cảm động. Có lẽ đây chẳng phải là lời ngon tiếng ngọt đẹp nhất trên đời, nhưng tâm nguyện giản dị mà hồn nhiên như vậy, là nội tâm một người nam nhân hết sức chân thành, nàng gắt gao ôm lấy, không tiếng động biếu đạt cảm động của bản thân.

Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny đáp lại mình, trong lòng kích động, nếu không phải bận tâm một lát còn có người tiến vào ngủ, thật hận không thể đem Vương Nhị Ny... Chỉ bất đắc dĩ hôn hôn, rồi buông ra.

Lập tức rất nhiều người lục tục tiến vào, có rất nhiều người dẫn theo cả nhà, có rất nhiều nam tử tuổi trẻ, nhảy lên giường, trực tiếp ngủ chung với nhau.

Tống Tam Lang đế Vương Nhị Ny tựa vào cạnh tường, bản thân nằm ở sau nàng, như vậy liền đế Vương Nhị Ny trong một không gian.

Hai người trời chưa sáng liền xuất phát, đi cả một ngày đường, đều có chút mỏi mệt không chịu nổi, đặc biệt là vương Nhị Ny, sau khi nàng đến Tống gia quả thật bị nuôi quá tốt đi, làm sao chịu nổi việc khổ cực này, chưa đến mấy giây lập tức đi vào mộng đẹp.

Đến nửa đêm, Vương Nhị Ny bổng nhiên cảm thấy có chút tranh cãi ầm ĩ, nàng cố gắng mở mắt, chỉ thấy Tống Tam Lang đang lạnh lẽo nhìn ra cửa...

Một trận gió lạnh lùa, vài người nam nhân xa lạ đi đến. Vương Nhị Ny nương theo ánh trăng nhìn thấy nam tử đi đầu trên mặt lại mang theo một vết sẹo dữ tợn, nhưng hắn vẫn biết chút cấp bậc lễ nghĩa, nói với Tống Tam Lang: "Huynh đệ, mấy người chúng ta đến chậm, làm ồn ngươi ngủ"

Tống Tam Lang vội nói: ""Vị đại ca này khách khí, bên kia còn có chỗ trống, có thể ngủ thêm vài người"

Tống Tam Lang một bên xoay người, khiến cho Vương Nhị Ny lộ ra dưới tầm mắt của nam tử kia. Ánh mắt nam tử có vết sẹo lộ ra kinh diễm quang mang, chỉ là rất nhanh ấn giấu, nhưng mà nam tử gầy nhỏ đi theo phía sau, lại nhìn nhiều lần, mới đem tầm mắt rời đi.

Vương Nhị Ny chì cảm thấy ánh mắt kia làm người ta không thoải mái, thật giống như là... Bản thân bị cởi hẽt đồ bị người khác nhìn. Nàng theo bản năng chui vào trong ngực Tống Tam Lang. Tống Tam Lang cũng cảm giác được khác thường, trong lòng có chút hối hận tại sao lại ở giường ghép, cho dù dùng nhiều tiền một chút cũng phải tìm phòng trọ đơn ... ""Đừng sợ, có Tam Lang ca ca ở đây"

"ừm" vương Nhị Ny gật gật đầu.

"Ngủ đi, có ta trông chừng..." Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny vì đề phòng mà không ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn nhu nói.

Vương Nhị Ny dưới sự trấn an của Tống Tam Lang chậm rãi yên lòng, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tống Tam Lang nhanh chóng đánh thức vương Nhị Ny, vén màn đi ra khách sạn.

"Không ngủ đủ sao?" Tống Tam Lang giúp Vương Nhị Ny vuốt sợi tóc có chút hỗn độn.

Vương Nhị Ny lắc lắc đầu, kinh ngạc nhìn sắc mặt của Tống Tam Lang: "Không buồn ngủ, Tam Lang ca ca mắt rất đỏ, chẳng lẽ cả đêm không ngủ?"

Vương Nhị Ny nói đúng, Tống Tam Lang thấy ánh mắt của nam tử xa lạ kia như vậy, làm sao còn ngủ được, cả đêm đều bảo vệ Vương Nhị Ny không lơ là.

Hai người ngồi ở trước tiệm điểm tâm, Tống Tam Lang chỉ cần một chén đậu phụ, săn sóc đế trước mặt Vương Nhi Ny: "Làm sao mà không ngủ, ta ngủ rất ngon a, nương tử, thừa dịp còn nóng nàng mau ăn đi!"