Chương 24

Editor: Cung Quảng Hằng

Trong lúc ngủ mơ, Vương Nhi Ny nhíu mày, bên tai truyền đến tiếng ồn ào, khiến nàng không thể tiếp tục ngủ, nàng mê mê màng màng mở mắt.

Tứ Lang ca ca... tình cảnh trước mắt khiến Vương Nhi Ny lâp tức thanh tỉnh lại. Trong phòng môt mảnh lộn xôn, Tống Đại Lang cùng Tống Ngũ Lang không biết đi đâu, Tống Tứ Lang môt thân đầy máu ngồi ở mép giường, sắc măt tái nhợt, để Tống Nhị Lang băng bó giúp hắn.

Vương Nhị Ny lập tức lại gần, mặt lộ vẻ lo lắng: "Xảy ra chuyện gì?"

Tống Nhi Lang đang quấn băng, không thể nói nhiều, chỉ an ủi nói: "Không có viêc gì, nhưng đánh thức nàng sao?"

Vương Nhi Ny ừ môt tiếng "Tứ Lang ca ca, huynh bị thương chỗ nào? Muốn uống nước hay không?" Vương Nhi Ny nhìn thấy môi Tống Tứ Lang khô khốc, vội vàng hỏi.

Tống Tứ Lang gật gật đầu, có lẽ là Tống Nhị Lang dùng sức hơi lớn, tu một hơi: Con mẹ nó, nhị ca, huynh không nhẹ tay được ư"

Phía sau truyền đến thanh âm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Giờ đã biết đau rồi sao? không biết suy nghĩ". Là thanh âm của Tống Đại Lang, trên tay hắn cầm môt chén thuốc màu đen đứng ở cửa, hiển nhiên là đi nấu thuốc.

"Còn không phải là do Tam ca nói" Tống Tứ Lang nhìn thấy chén thuốc trong tay Tống Đại Lang, trên mặt tái nhợt. Tống Đai Lang hừ môt tiếng: "Không uống cũng phải uống. Nương tử, sao nàng lại thức?" Câu nói tế tiếp là nói với Vương Nhị Ny.

Vương Nhị Ny nhìn nhìn chén thuốc đen tuyền, trong lòng có chút đồng tình với Tống Tứ Lang: "ừm, ngủ không được, Đại Lang ca ca, đây là thuốc gì?"

"Tứ Lang trúng độc, đây là thuốc giải độc". Tống Đại Lang không nhanh không chậm nói.

Tống Tứ Lang đầu lắc như trống bỏi: "Đại ca, ta có thế tự khỏi, không uống thuốc cũng không sao"

"Trúng độc?"

"Còn không phải sao, nửa đêm chạy đến sau núi không nói, còn tay không cùng người ta đánh nhau, cuối cùng bị người ta chém mấy đao ở ngực, trên đao kia có độc, may mắn là độc bình thường, bằng không ta cũng không có biện pháp". Tống Đại Lang đem thuốc qua, đặt ở chóp mũi Tống Tứ Lang, một bộ dạng bắt hắn uống.

"Con mẹ nó, ta không uống... Đại ca, huynh không thể ép ta". Tống Tứ Lang từ nhỏ chỉ sợ uống thuốc, rất khó tưởng tượng một thiếu niên bề ngoài mặt mày kiên cường như vậy lại sợ uống thuốc.

Vương Nhị Ny nóng nảy, lúc này không phải là lúc ngoan cố: "Tứ Lang ca ca, không uống thuốc sao được chứ, huynh uống nhanh đi, trong túi ta còn một miếng kẹo, huynh uống xong ta liền cho huynh ăn, rất ngọt"

Không biết làm sao, tuy rằng giọng nói kia có nhiều điểm giống như dỗ con nít, cái gì mà bảo ăn kẹo sẽ không đắng... ừ, kỳ thực ăn kẹo cũng không tệ, không đúng, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì, không được, đánh chết hắn cũng sẽ không uống thuốc: "Nương tử, ta không uống cũng có thể khỏi"

Lúc Tống Đại Lang nấu thuốc cũng lo lắng làm sao để Tống Tứ Lang uống thuốc, Tống Tứ Lang từ nhỏ đã quật cường, sức lực lại lớn vô cùng, hắn còn nhớ rõ lần trước cũng là bởi vì phong hàn, không chịu uống thuốc, nằm ở trên giường gần một tuần... nếu Tống Tứ Lang sống chết không chịu, hắn thật đúng là không có biện pháp, hắn muốn nhờ Vương Nhị Ny khuyên bảo, trong lòng vừa động, đem chén thuốc đế vào trong tay của Vương Nhị Ny: "Nương tử, nàng bảo Tứ Lang uống thuốc đi, ta đi lấy kẹo"

Vương Nhị Ny kiên định tiếp nhận chén thuốc, trịnh trọng gật đầu: "Đại Lang ca ca, huynh yên tâm, ta nhất định khiến Tứ Lang ca ca uống thuốc"

Phía sau truyền đến tiếng cười, mọi người nhìn lại, thì ra là Tống Tam Lang đang được Tống Ngũ Lang nâng vào, trên mặt hắn mang theo thần sắc bỡn cợt: "Tứ Lang a, xem ra lần này đệ khó tránh nạn rồi"

Tống Tứ Lang cáu: "Ta còn chưa hỏi tội huynh a, xem cái chủ ý điên khùng của huynh đi, vết đao kia thiếu một chút liền...". Tống Tứ Lang bỗng nhiên dừng oán giận, bởi vì hắn nhìn thấy Vương Nhị Ny đang tập trung tinh thần nghe, hắn sợ chuyện quá mức hung hiểm, làm tiểu cô nương sợ.

Nhưng hắn đã chậm, Vương Nhị Ny lập tức đỏ vành mắt, cầm lấy tay Tống Tứ Lang: "Tứ Lang ca ca, huynh sao lại vô ý như vậy! có phải vết thương rất đau không"

Tông Tứ Lang bị ánh mắt của Vương Nhị Ny làm cho có chút không yên. Nếu là mấ huynh đệ Tống gia khác, hắn hoàn toàn có thế đúng lý hợp tình mà rống. Nhưng khi nhìn nương tử đáng yêu trong mắt đầy hơi nước, hẳn không thể nói nên lời phản bác: "Ta không có việc gì, tên kia căn bản không phải là đối thủ của ta... Thật sự, không tin, nàng xem". Nói xong muốn kéo mở mảnh vải.

Vương Nhị Ny vội bắt lấy tay, ngăn động tác của hắn: "Đừng nhúc nhích, vừa mới băng xong... Ta tin là được không phải sao? Tứ Lang ca ca, uống thuốc đi"

"Ta... Không uống"

"Tứ Lang ca ca, không phải huynh sợ đắng chứ? Chỉ có tiểu hài tử mới có thế sợ uống thuốc thôi", Vương Nhị Ny nói nghiêm cẩn, thấy trên băng vải của Tống Tứ Lang có vết máu, nước mắt càng dâng lên

Tống Tứ Lang lập tức cảm thấy khí huyết tăng cao, sắc mặt đỏ bừng: "Ta mới không sợ đắng a"

"Vậy uống nó đi... Bằng không ta sẽ lo lắng, Tứ Lang ca ca... ". Vương Nhị Ny làm nũng, túm túm ống tay áo của Tống Tứ Lang.

Tống Tứ Lang thấy Vương Nhị Ny lo lắng nhìn chằm chằm vào mình, tựa hồ chỉ cần hắn cự tuyêt, giọt nước nơi khóe mắt kia sẽ lâp tức rơi xuống. Lại nghe thấy nàng làm nũng, giờ khắc này tâm có cứng như sắt thép cũng trở thành sợi chỉ mềm, hắn thầm thở dài môt hơi: "Được rồi"

Vương Nhị Ny vô cùng cao hứng, đem thuốc bưng qua, Tống Tứ Lang nhắm mắt lại, như lên đoạn dầu đài, rồi nhất quyết ừng ưc uống vào, rất nhanh chén thuốc chỉ thấy đáy. Vương Nhi Ny dùng khăn tay giúp Tống Tứ Lang xoa xoa khoé miệng, lại cầm khối kẹo bỏ vào miệng Tống Tứ Lang.

Tống Tứ Lang đắng đến nỗi mặtt nhăn thành một đoàn, qua một hồi lâu mới trở lại bình thường: "Nương tử nàng xem, ta đã uống hết rồi, ta đã nói, ta không sợ đắng"

Vương Nhị Ny cao hứng gật gật đầu. Tống Tam Lang đã được Tống Ngũ Lang nâng lên giường, hắn nghe thấỵ hai người đối thoại, nhàn nhạt nói: "Thuốc này phải uống bảy ngày a, Tứ Lang, đệ nói cũng hơi sớm!"

Sắc mặt Tống Tứ Lang vừa mới có chút huyết sắc, nghe xong lời của Tống Tam Lang mặt lại tái nhợt: " Còn phải uống mấy ngày sao"

Vương Nhị Ny vội vàng trấn an nói: "Tứ Lang ca ca, ta còn có kẹo chưa ăn hết, đều cho huynh ăn. Không phải sợ"

Tống Tứ Lang ưỡn ưỡn ngực, khó chịu xoay mặt nói: "Ta mới không sợ a"

------

Một tấm da hươu ti trải ở trên giường, cơ hồ đem toàn tộ giường phủ kín.

Tống Đại Lang trầm ngâm nửa ngày, sờ sờ chữ trên tấm da hươu nói: "Đây là một tấm bản đồ chín châu xuyên tảo, vât cưc kỳ trân quý a, Tứ Lang, sao đệ lai có?"

Bản đồ ở cố đại không thông dụng giống như bây giờ, thuộc loại quân sự cơ mật, chỉ có tướng lĩnh cấp cao hoặc hoàng để mới có thế có được, cực kỳ trân quý. Đương nhiên loại bản đồ này thuộc về loại quân sự sử dụng, còn có một loại bản đồ, là bản đồ buôn bán, chỉ có loại thương nhân nhiều đời giàu có sinh ý trải rộng khắp chín châu huyện mới có. Bọn họ sẽ ghi lại tuyến đường buôn bán, từng đời từng đời truyền xuống cuối cùng biến thành bản đồ buôn bán vô cùng quý báu.

Có thể nói Tống gia lấy được phần dư đồ này, nếu không là vật giả, thì chính là giá trị thiên kim, không, phải nói thiên kim khó mua.

Tống Tứ Lang chỉ chỉ căn phòng phía đông: "Là ông lão kia cho ta... Hắn cho rằng bản thân sắp chết". Thì ra Tống Tứ Lang không chỉ cùng người ta liều mạng một phen, mà còn cứu một ông lão trở về.

Vương Nhị Ny tò mò hỏi: "Ông lão nào?"

Tống Tam Lang trầm mặc nửa ngày mới nói: "Nương tử, Tứ Lang cứu một người trở về, chính là lão tiên sinh giúp chúng ta bói mạng"

"A! Sao lại thế này, không được, Tứ Lang ca ca, huynh mau nói với ta đi, nửa đêm, tại sao huynh có thế bị thương, tại sao lại cứu người trở về". Vương Nhị Ny kinh hãi mở to hai mắt.

Tống Tam Lang thấy mọi người trầm mặc, đứng dậy nói: "Đế ta nói với nương tử"