Chương 6

Editor: Cung Quảng Hằng

Vương Nhi Ny chưa từng nghĩ đến có một ngày nàng đồng thời có được năm trượng phu, hơn nữa năm trượng phu này còn thích thay phiên ôm nàng ngủ, thật là khốn quẫn a...

Nhưng mà nàng lớn lên ở một thế giới chủ nghĩa khoa học xã hội, không phải là một đứa trẻ, tuyệt đối duy trì chế độ một vợ một chồng, nhưng mà...

Nhưng mà... Trong một thế giới xa lạ như vậy, thế giới chủ nghĩa nam nhân, nàng là một đứa con gái bị cha mẹ bán đi, căn bản không thể làm chủ. Nếu muốn phản kháng phải có sức lực, mà Vương Nhị Ny cái gì cũng không có, cho nên nàng chỉ có thế nhận mệnh mà sống trong gia đình này. Hoàn hảo là nàng thật may mắn, năm huynh đệ Tống gia kỳ thực đều là người tốt, hơn nữa lại thật tâm sủng nàng, tuy rằng có thể nguyên nhân chỉ có một, là muốn nàng làm nương tử của bọn hắn, mặc kệ nương tử này là Vương Nhị Ny hay là Từ Nhị Ny.

Nghĩ đến đây Vương Nhị Ny phiền lòng một trận, Tống Tứ Lang bên kia cũng không để ý đến tâm tình biến hóa của Vương Nhị Ny, hắn đang cao hứng thu dọn chỗ bọn họ ngủ.

Trải xong đệm giường, lại chuẩn bị xong gối đầu, vẫy vẫy tay với Vương Nhị Ny:"Nương tử, lại đây, chúng ta ngủ". Ánh trăng từ cửa số chíẽu vào, ánh mắt Tống Tứ Lang sáng ngời

Vương Nhị Ny chậm rì rì đi qua, lại bị Tống Tứ Lang nóng vội một phen ôm vào trong lòng: "Đừng sợ, ta sẽ không làm gì nàng... Đại ca nói, phải đợi nàng lớn hơn một chút"

Nam nhân đối diện nàng còn mang vẻ trẻ con, trên khuôn mặt cương nghi, có chút đỏ ửng hiểm thấy, hiển nhiên là có chút ngượng ngùng, Vương Nhị Ny cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không quen cùng người khác ngủ chung

Tống Tứ Lang buồn bực, mấy hôm trước lúc Tống Đại Lang ôm ngủ tại sao không nói không quen a, đến phiên hắn thì nói là không quen? Hắn cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương trầm trọng, Tống Tứ Lang tính tình táo bạo, lúc song thân còn sống cũng trị không được, huống chi hiện tại song thân hắn...

"Con mẹ nó, ngủ! Ngủ!". Nếu là bình thường dựa theo tính khí của Tống Tứ Lang, nắm tay kia đã sớm vọt qua , nhưng mà đối với tiểu nương tử mềm mại này hắn thật làm không được, chỉ là bảo hắn ôn tồn nói chuyện, cũng không có khả năng

Vương Nhị Ny bị Tống Tứ Lang gắt gao ôm vào trong ngực, nằm ở trên đệm mềm, phía sau nàng là vòm ngực dày rộng của Tống Tứ Lang, bên tai là tiếng hít thở nóng rực của Tống Tứ Lang... Thứ nam tính kia dần dần nhô lên, càng ngày càng nóng bỏng.

Trong bóng đêm bốn phía một mảnh yên tỉnh, chỉ có thế nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, Tống Tứ Lang ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, sống mười mấy năm rốt cục cũng đã biết thế nào là nữ nhân, lại gần trong gang tấc như vậy, làm sao có thể ngủ được? Lúc này phải bắt đầu mới đúng, mông nhỏ mềm mại kia đối diện với vật nam tính của hắn, còn thường thường cọ xát hai cái, sườn mặt đáng yêu kia, trắng nõn mượt mà, thật muốn khiến người ta cắn một ngụm, lông mi thật dài ở dưới ánh trăng vẽ thành một cái bóng mờ... Tóm lại cả người, quả thực không có chỗ nào khiến Tống Tứ Lang chán ghét

Sờ một chút chỉ sờ một chút thôi, Tống Tứ Lang âm thầm khuyên bảo bản thân, bàn tay to thô ráp chậm rãi theo vạt áo của tiểu cô nương trượt vào, mềm mại da thịt kia vừa chạm vào liền khiến hắn khó có thể tự kềm chế, trên một mảnh da thịt trắng mịn, một tiểu đậu đỏ lặng yên đứng thẳng, bị bàn tay Tống Tứ Lang kí©h thí©ɧ.

Vết chai thô thô kia chạm vào trên da thịt có chút đau, Vương Nhị Ny trong lúc ngủ mơ phát ra một tiếng kêu tựa như tiếng mèo nỉ non, như là đang kháng nghị động tác của Tống Tứ Lang

Thanh âm mềm mại này, giống như là đặt một cọng rơm lên con lạc đà đã quá tải, triệt để đánh vỡ cố kị của Tống Tứ Lang, hắn thở phì phò, ngao một tiếng đánh tiếp.

Áσ ɭóŧ tiết khố dưới sự nỗ lực của Tống Tứ Lang, đều đi hểt thảy, chỉ lộ ra một thân thể nữ tử trắng nõn, bả vai mượt mà, cánh tay đáng yêu, còn có một đôi chân non mềm... Mỗi một chỗ đều là đáng yêu, nhỏ nhắn như vậy, đáng yêu khiến Tống Tứ Lang quên đi tất cả, trong mắt chỉ còn vật nhỏ trước mắt này.

Nhắm ngay tiếu đậu đỏ dụ dỗ kia, Tống Tứ Lang không chút khách khí ngậm vàotrong miệng, Vương Nhị Ny ngủ không được nữa, hoặc là nói nàng không thế tiếp tục giả bộ ngủ, Tống Tứ Lang này quả thực chính là hóa thân của dã thú a... Phi, nói dã thú vẫn còn tốt, lúc này hẳn là cầm thú! Đối với một tiểu cô nương nhỏ như vậy hắn cũng có thể ra tay? "Ngươi đã nói không chạm vào ta ... Oa, oa tránh ra!"

Tống Tứ Lang đáng dán vào tiểu thân thế mềm mại này, cắn tiểu đậu đỏ, hắn không phải không đau lòng nàng, chỉ là đang tuổi huyểt khí sôi trào, căn bản không có năng lực khống chế: "Đừng khóc... Một lát ta đi vào... Liền thư thái". Hắn đã sớm nghe người ta nói qua, lúc vừa mới bắt đầu nữ nhân thường khóc, lại nói... Hắn sờ sờ vật nam tính trướng to đển kinh tâm động phách, tự đắc nghỉ, thứ này của hắn ở trong thôn chính là số một.

Vương Nhị Ny khóc càng lớn tiếng, còn muốn đi vào? Đây không phải là muốn gϊếŧ nàng sao? Vật nam tính kia của Tống Tứ Lang kích cỡ tuyệt đối không phải đùa: "Tống đại ca, Tống đại ca... Mau cứu cứu ta! Oa, oa!"

Tống Tứ Lang nổi giận, làm sao đển thời điểm mấu chốt này còn không quên kêu tên Tống Đại Lang, chẳng lẽ nương tử chỉ thích đại ca?

"Không được khóc!". Sao hắn không nói bản thân làm chuyện đáng khinh chứ? Là con người thì đều sợ hãi...

Vương Nhị Ny liều mạng giãy dụa: "Buông ta ra, ta còn nhỏ a, làm không được !"

Dáng người mềm mại kia, cọ xát lên da thịt tuổi trẻ của Tống Tứ Lang, càng làm gia tăng kɧoáı ©ảʍ, trên trán Tống Tứ Lang kích động rơi mồ hôi, gân xanh nổi lên, hắn dùng tay che miệng Vương Nhị Ny, tay kia thì cố định lại thân thể Vương Nhị Ny, nỗ lực dùng vật nam tính của bản thân nghiên cứu, chỗ này thì đâm, chỗ kia thì thúc vào, chỉ là chưa vào cửa.

Bỗng nhiên một bóng đen đánh úp lại, mỗi bên một người, Tống Tứ Lang bị ngườỉ phía sau dùng sức kéo ra, thì ra tiếng khóc vương Nhị Ny rốt cục đã đánh thức mấy huynh đệ đang ngủ. (Manh động thì dễ bị chết đầu tiên...

Vương Nhị Ny cảm thấy thân mình rất nhẹ, một cái nghiêng người đã bị ôm vào ôm ấp quen thuộc, không phải là Tống Đại Lang thì là ai? Trái tim của nàng rốt cục cũng thả xuống: "Đại Lang ca ca..."

Tống Tứ Lang lúc này mới có chút phục hồi tinh thần lại, chỉ là vật nam tính kia của hắn còn đang đứng thẳng tắp, kích cỡ kia, độ dày kia, rất hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, "Nương tử.. Đại ca, huynh nghe ta nói..."

Tống Tam Lang hung hăng vỗ cái ót của Tống Tứ Lang: "Nương tử còn nhỏ như vậy, ngươi lấy thứ này của ngươi đâm vào, không phải là muốn mạng của nàng sao?". Làm nam nhân mà nói đều thích kích cỡ lớn, đấy chính là kiêu ngạo của nam nhân, thứ nam tính của Tống Tứ Lang hôm nay, không biết khiến bao nhiêu huynh đệ hâm mộ.

Tống Nhị Lang cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt của vương Nhị Ny, ôn nhu nói: "Nương tử, đừng sợ, bọn ta đều ở đây, sẽ không để Tứ Lang khi dễ nàng"

Vương Nhị Ny cảm kích nhìn Tống Nhị Lang cười cười, ánh mắt dư quang bay đến vật kiêu ngạo vẫn còn đứng thẳng của Tống Tứ Lang, thô như vậy, lớn như vậy, gân xanh xung quanh, đáng sợ, vương Nhị Ny ở kiếp trước cũng là một cô gái chưa từng yêu đương, tư thế Tống Tứ Lang hôm nay thật sự là dọa nàng.

Tống Đại Lang đem Vương Nhị Ny giao cho Tống Nhị Lang ôm, chính mình đi ngang qua, hung hăng đạp Tống Tứ Lang một cước: "Ngươi đối xử với nương tứ thế này sao? Hay là đang đối đãi với súc vật?"

Trong lòng Tống Tứ Lang cũng khó chịu, hắn không phải là nhịn không được mới thế sao?

"Đại ca, huynh đánh ta, ta nhận, nhưng mà nương tử thật rất mê người, ta chịu không nối a, eo nhỏ kia sờ một chút, làn da trơn mềm trắng trẻo, lúc cất tiếng kêu rên khỏi phải nói đáng yêu đến nhường nào"

Vương Nhị Ny cảm thấy oan uống muốn chết, nàng kêu rên khi nào?

Hình dung này của Tống Tứ Lang... Vài vị huynh đệ lập tức cảm thấy không dễ chịu, một đám tiểu lều trại đều nhô lên, đặc biệt Tống Nhị Lang đang ôm vương

Nhị Ny tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mềm mại da thịt kia dán vào trên người, khỏi cần nói thoải mái biết bao.

Tống Đại Lang nhẹ nhàng ho khan một tiếng, che giấu vật nam tính của bản thân đang đứng thẳng: "Tứ Lang, hôm nay đệ phạm sai lầm, phạt đệ năm nay không được ôm nương tử ngủ"

Tống Tứ Lang ủ rũ: "Lần sau ta sẽ chú ý, có thể hay không.."

"Không được, đệ xem nương tử sợ hãi như thế"

Tống Tứ Lang dùng ánh mắt cực kỳ khát cầu nhìn Vương Nhị Ny, Vương Nhị Ny trong đầu vòng vo, tuy rằng nàng có thể lý giải xúc động của nam nhân, nhưng mà hôm nay dễ dàng tha thứ cho hắn, vậy lần sau thì thế nào?

Một đêm xem như nguy hiểm đã qua, vì trấn an cảm xúc của Vương Nhị Ny, vẫn là để Tống Đại Lang ôm ngủ. Trước kia Vương Nhị Ny không cảm thấy, nhưng sau khi trải qua sự việc lần này, nàng đột nhiên phát hiện, Tống Đại Lang có một loại bình tĩnh, ẩn nhẫn, thật đúng không có mấy người huynh đệ nào sánh bằng, nàng vô cùng an tâm ở trong lòng Tống Đại Lang tìm một vị trí thích hợp, ôm thắt lưng hắn, chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.

Tống Đại Lang nghe tiếng hít thở dần dần đều đều, nhịn không được đấy sợi tóc trên gò má của Vương Nhị Ny ra, hôn một cái, chỉ cảm thấy cảm giác ngực trống rỗng lúc nãy đã được lấp đầy.

Nhưng mà chỉ một lát sau, hắn cũng tiến nhập mộng đẹp.

Thế nhưng vẫn có người ngủ không yên, thì chính là Tống Tứ Lang... Hắn đáng thương nhìn chằm chằm góc tường đen tuyền, trợn tròn mắt đến hừng đông.

Sáng sớm hôm sau, vài vị huynh đệ cứ theo lẽ thường ngồi ăn cơm, Tống Tứ Lang chủ động mở miệng nói: Mùa thu cũng sắp qua, quần áo mùa đông của nương tử còn chưa có làm a"

Tống gia nghèo, cày ruộng thu hoạch gạo, có thế no bụng đã không tệ lắm rồi, cho nên cần thêm vài vị huynh đệ vào núi săn thú, nông phu ở ngọn núi này, bình thường đều ở nhà, có rảnh thì đi săn phụ giúp gia đình.

Nhưng mà muốn nói ai săn thú giỏi nhất, thì chính là Tống Tứ Lang, hắn trời sinh khí lực lớn, một tay có thể cầm lấy mấy chục cân đá, mấy năm nay tuối càng lớn càng là một tay săn giỏi.

"Đệ chuấn bị đi săn thú?" Tống Tam Lang nhíu mày.

"Ta muốn làm cho quần áo mới cho nương tử mặc...". Nói xong liền thẳng tắp nhìn chằm chằm Vương Nhị Ny, ý tứ lấy lòng không cần nói cũng biết.