Chương 7

Editor: Cung Quảng Hằng

"Đều là như vậy mà, nương tử, lúc cha nàng đi săn không phải như vậy sao?".

Tống Tam Lang cởϊ áσ khoác, ngửi ngửi thân thể mình, mãi đến khi ngửi thấy một mùi hương khoan khoái thì mới cười nhẹ.

"Ta đã quên ... Vậy buổi tối ngủ như thế nào?", Vương Nhị Ny căn bản là một người khác thì làm sao mà biết cha nàng săn thú thể nào chứ.

Tống Tam Lang đi đến bên cạnh Vương Nhị Ny, thuận tay đem nàng ôm vào trong ngực: "Tùy tiện tìm một chỗ, có đôi khi theo dõi con mồi cho nên buổi tối cũng không thể ngủ"

Vương Nhị Ny đỏ mặt, Tống Đại Lang ôm nàng, nàng đã có chút tiếp nhận rồi, nhưng mà Tống Tam Lang đối với nàng mà nói còn có chút xa lạ... Vài vị huynh đệ cuối cùng quyết định dựa vào trình tự lớn nhỏ mà thực hiện, đương nhiên trừ Tống Tứ Lang đã phạm sai lầm ra, hôm nay vốn là đến lượt Tống Nhị Lang, nhưng mà hắn cùng Tống Tứ Lang đi săn, tự nhiên là đến phiên Tống Tam Lang.

"Trời lạnh thế kia a..." Thời tiết đã bắt đầu có chút lạnh, đêm nay thế nào cũng...

"Đi săn không thể giống như ở nhà, phải chịu khổ một chút". Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny lo lắng cho huynh đệ, trong lòng ấm áp, kìm lòng không được hôn một cái lên mặt nàng.

Bỗng nhiên Vương Nhị Ny có cảm giác một bóng đen đánh úp lại, sau đó là cánh môi mang hơi thở ấm áp nam tính, mềm nhẹ, nhẹ nhàng buông xuống, mang theo một loại yêu quý nói không nên lời. Nàng cảm thấy bản thân lại mềm lòng, nụ hôn này không mang theo một điếm cường ngạnh, là một loại hành động an ủi.

Tống Đại Lang nhìn hai thân ảnh đang ôm ấp, trong lòng có chút ghen tị, thở dài một hơi, lại nhìn nhìn Tống Ngũ Lang ở bên cạnh hắn đã ngủ chỏng vó, thầm nghĩ, thật sự là tuổi nhỏ không biết gì a.

Thân thế Vương Nhị Ny cứng ngắt lui vào trong lòng của Tống Tam Lang, bỗng nhiên phát hiện vật nam tính sau lưng đang trồi dậy, nàng có chút xấu hổ nghĩ, hỉ vọng đêm nay có thế bình yên mà ngủ... Đừng lại xảy ra việc gì a.

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu vào hai thân ảnh ôm ấp, toàn bộ dáng người bé bỏng của nữ tử bị nam tử ôm vào trong lòng, mãi đến khi nghe thấy nữ tử phát ra tiếng hít thở đều đều, mới lặng lẽ mở mắt.

Tống Tam Lang dựa vào ánh trăng nhìn gò má trắng nõn của Vương Nhị Ny, cái mũi khéo léo, còn có cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ nhếch, chỉ cảm chỗ nào cũng đáng yêu đến cực điếm, một loại cảm xúc mềm mại ở trong cơ thế hắn dần dần bừng lên, giống như là ngâm mình ở trong nước ấm dào dạt của mùa xuân tháng ba.

Hắn vương tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé, trên tay có chút thô ráp, nghĩ rằng ở nhà nàng cũng chịu không ít khổ sở? Hắn có chút đau lòng nghĩ, các huynh đệ trong nhà yêu thương nàng như vậy, sẽ từ từ dưỡng đẹp trở lại. Vương Nhị Ny tựa hồ có chút khó chịu khi bị người khác nắm lấy tay, không thoải mái xoay người một cái, áσ ɭóŧ rộng rãi lộ ra cổ trắng nõn cùng bả vai mượt mà, ở dưới ánh trăng màu bạc, tản mát ra một loại mỹ lệ của trân châu.

Tống Tam Lang chỉ cảm thấy yết hầu căng thắng, vật nam tính vốn đang đứng thẳng, càng dâng trào lên, hắn có chút nhịn không được nghĩ, không trách tứ đệ điên cuồng như vậy, ngay cả hắn tự nhận là lực tự chủ cực kì tốt cũng còn không chịu nổi nữa là, hắn do dự nửa ngày vẫn là vương tay, chuẩn bị giúp Vương Nhị Ny kéo áσ ɭóŧ lên, chỉ là đầu ngón tay kia đυ.ng phải da thịt trắng mịn, giống như là biết suy nghĩ của hẳn mà để lên.

Trong lòng bàn tay là da thịt trắng nõn, khác với sự rắn chắc của hắn, cơ thế mềm yếu mang theo mùi thơm nữ tính, Tống Tam Lang có chút kìm lòng không đậu chậm rãi ma sát... Loại xúc cảm này thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được, Tổng Tam Lang vốn thầm nghĩ sờ xong sẽ thu tay lại, ai ngờ càng sờ càng nghiện.

Chỗ này chính là chỗ đẹp nhất, còn có hai hạt đậu đỏ nhỏ, Tống Tam Lang chạm nhẹ vào nó... Cảm giác nó bị sự đυ.ng chạm của mình mà cứng lên, hắn có chút khổ sở thở dốc một tiếng, nhịn không được đem áσ ɭóŧ của Vương Nhị Ny vén lên.

Hai hạt đậu đó kia càng lộ rõ trước mắt, vô hạn dụ hoặc hắn. Tống Tam Lang chiến đấu tư tưởng nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được bắt đầu hôn lên. Hắn trái ngược với Tống Tứ Lang, là người tâm tư kín đáo, động tác so với Tống Tứ Lang ôn nhu rất nhiêu, sợ Vương Nhị Ny không thoải mái. Vô cùng nhẹ nhàng, hắn nói với bản thân, chỉ một lát... Lập tức liên ngủ.

Trong phòng im ắng, truyền đẽn tíẽng thở dốc càng ngày càng nặng cùa Tống Tam Lang... "Đáng chết!". Tống Tam Lang đem mặt chôn ở gáy của Vương Nhị Ny, ngửi mùi thơm nữ tính tự nhiên của nàng, đầu óc choáng váng, thật sự là chịu không nổi. Vật nam tính cứng rắn kia sắp chịu không nổi muốn nổ tung rồi, nhưng mà nương tử còn nhó như vậy...

Vương Nhị Ny tựa hồ chịu không nổi sức nặng đè lên gáy, cau mày, um một tíẽng. Trong lòng Tống Tam Lang chấn động, vội vàng ngẩng đầu, sợ đánh thức nữ hài trong lúc ngủ mơ. Chỉ là thân thế nữ tử sáng loáng kia, còn có tiếu đậu đó càng thêm rõ ràng ánh vào mi mắt, hắn ngao kêu một tiẽng, một cái xoay người áp ở trên người Vương Nhị Ny, ngón tay run run theo đôi chân tiến vào.

Xúc cảm giữa hai chân là rõ ràng như vậy, Vương Nhị Ny mở ánh mắt mê mang, có chút kính hoảng, nhìn Tống Tam Lang đang đè trên người: "Tam Lang ca? Huynh đang làm cái gì vậy?"

Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny đã bị đánh thức dứt khoát không cố kị nữa, hôn hai gò má của nàng, ấm ách nói: "Nương tử, cho ta sờ một chút". Bàn tay đế giữa hai chân của Vương Nhị Ny không ngừng lại, tiếp tục tìm kiếm.

"Đau..." Vương Nhị Ny khóc lóc vặn vẹo thân mình, hai tay đế trong lòng ngực quang lõa của Tống Tam Lang, đáng thương nói.

Tống Tam Lang nhìn con ngươi ngập nước kia, bỗng nhiên liền mềm lòng, nàng còn nhỏ như vậy a... cắn răng một cái bắt tay rụt trở về, thở dốc nói: "Nín đi, ta không làm nữa"

Vương Nhị Ny chớp chớp mắt, cảm thấy khó có thế tin, nàng cắn nhanh môi dưới, qua một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Tam Lang ca, cám ơn huynh"