Chương 2: Thì ra là thế giới trong tiểu thuyết

Bà nội Hứa - Chu Anh cùng Ba Hứa - Hứa Cường còn chưa bước vào sân, liền nghe được tiếng khóc của Trần Dung Dung ở bên trong, còn có tiếng khóc của trẻ nhỏ, tức khắc trong lòng hoảng sợ, cho là đã xảy ra chuyện gì rồi.Cuống quýt bước vào cửa, liền nhìn thấy Trần Dung Dung đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa mang giày vừa khóc, vòng tay đang ôm Hứa Như Ý.

Trần Dung Dung nhìn mẹ chồng cùng chồng đã trở lại, cảm thấy mình khóc có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Mẹ, Cường Tử, Như Ý hết bệnh rồi, có thể nói, có thể gọi người."

Hứa Như Ý cũng ngoan ngoãn đối với hai người kêu:" Bà nội, ba."

Hai người cũng vô cùng kích động "được rồi, được rồi, chúng ta rất vui, tốt".

Hứa Cường vui vẻ cảm thấy chính mình đi làm cả buổi sáng, thân thể vốn đã mệt mỏi lại tràn đầy sức lực, đem Như Ý nâng lên.

Bà nội Hứa ở bên cạnh oán trách: " Cẩn thận coi chừng ngã." Lại nhìn đến Trần Dung Dung đứng một bên, nhớ tới con dâu còn chưa ở cữ xong, tức khắc nóng nãi: "Dung Dung, chạy nhanh vào nhà đi, còn chưa ở cữ xong đâu, coi chừng nhiễm bệnh."

Hứa Cường cũng dừng lại, đem con gái ôm vào trong ngực: "Đúng vậy, mau vào phòng, đừng ở bên ngoài."

Trở về phòng, Trần Dung Dung nghe thấy tiếng khóc đang nhỏ dần của Hứa Cát Tường, chạy nhanh ôm vào trong ngực, trong lòng hối hận vì đã quên mất con trai, mong rằng nó đừng khóc nữa.

Đứa bé khá ngoan, cho uống sữa thì liền không khóc nữa. Bà nội Hứa đi nấu cơm, Trần Dung Dung cùng Hứa Cường vây quanh Như Ý hỏi, Như Ý như thế nào đột nhiên có thể nói chuyện, như thế nào có thể biết kêu ba kêu mẹ, có biết gọi em trai không?

Một đống lớn vấn đề đặt ra, Hứa Như Ý liền tỏ ra vẻ mặt ngây thơ để nhìn bọn họ, biểu thị gì cũng không biết, dùng sao nàng cũng chỉ là trẻ con.

Cuối cùng chính bọn họ tự suy nghĩ ra đán án, khả năng là vì lớn lên liền không ngốc nữa, ách, cái đáp án này chính mình có thể tin tưởng là được.

Cơm làm xong, lại có thêm một người trở lại, là một cậu bé lớn hơn tầm vài tuổi, trong tay cầm một cái rổ, bên trong không biết là thứ gì, nhìn như là lương thực. Dáng vẻ gầy gầy, trên mặt có điểm vàng, có lẽ đây là vấn đề chung của người dân nơi đây, vừa rồi nhìn thấy bà nội và ba cũng gầy gầy vàng vàng, có thể là do phơi nắng cả buổi sáng nên có thêm điểm đen và hồng. Chỉ có mẹ của mình bởi vì sinh đứa nhỏ còn chưa ở cử xong nên nhìn qua khí sắc cũng không tệ lắm.

Chẳng lẽ đây là anh trai của mình?

Hứa Như Ý nghĩ thầm, không đợi nàng nghĩ xong, Hứa ba ba liền trước mở miệng: " Bình An đã trở về rồi, mau đem rổ xuống đi rửa, rồi còn phải ăn cơm."

"Dạ"

Cậu bé lên tiếng, đem đồ vật buông xuống, nhưng không đi rửa trước mà đi đến trước mặt Hứa Như Ý móc ra một nắm quả dâu rừng, quả nhỏ nhưng đều đỏ, có thể thấy chúng được chọn lựa rất cẩn thận.

"Chú ơi, cho Như Ý ăn."

Như Ý đưa tay nhận lấy, ba nàng còn ở một bên nói." Đây là anh Bình An của con, mau cảm ơn anh."

"Cảm ơn anh."

"Như Ý có thể nói." Hứa Bình An vẻ mặt vui mừng, hắn rất thích đứa em gái này, chính là em gái mỗi ngày đều không nói với hắn lời nào, làm hắn cảm thấy thật đáng tiếc.

"Đúng vậy, Như Ý của chúng ta có thể nói."

Hứa ba ba còn một nói cái gì, trong phòng bếp bị bà nội Hứa lên tiếng cắt ngang: "Mau lên, tới ăn cơm."

Cơm nước xong, bà nội Hứa cùng ba Hứa lại xuống đất làm việc, hiện tại đang là mùa thu hoạch, thời gian phải giành giật từng phút giây, không thể lãng phí.

Hứa Bình An cũng đem rổ của chính mình trút hết xuống, đem rổ đi nhặt lúa mì, người trước đi cắt, người sau đi nhặt. Họ đến muộn sẽ bị người khác nhặt hết.

Bọn họ đi làm việc, liền chỉ còn lại Hứa Như Ý cùng Trần Dung Dung còn có đứa bé ăn no xong liền đi ngủ ở nhà.

Trần Dung Dung phát hiện dạy Như Ý cái gì một lần thì Như Ý có thể nhớ kỹ, còn có thể nói ra. Nhịn không được nghĩ thầm con gái của mình chẳng những không ngốc, còn rất thông minh.

Hứa Như Ý hỏi về Hứa Bình An, tại sao không phải là người nhà mình mà lại ở nhà của mình ăn, có chút kì lạ, vì thế Trần Dung Dung liền cùng nàng giảng lý lịch của Hứa Bình An.

Nhà của Hứa Như Ý ở chân núi, cách ngôi làng khoảng 10 phút đi đường, đây là có nguyên nhân. Nhà nàng phòng ở là ông nội Hứa Như Ý còn sống để lại, ông nội Hứa là thợ săn, dựa vào nghề săn thú kiếm được không ít tiền, liền xây một căn nhà nhà cùng với xây giếng, nghĩ rằng lên núi thuận tiện. Hơn nữa khi đó còn chưa giải phóng, thường xuyên có giặc cướp linh tinh tới càn quét, cũng nghĩ có thể tùy thời trốn lên núi, nhà nàng vì vậy ở tại chân núi.

Vốn dĩ ở gần nhà nàng còn có một ngôi nhà, sau trong thôn Hứa mặt rổ chết, cũng không lưu lại một đứa con, mẹ hắn là Lưu Thúy Thúy đã bị đuổi ra ngoài. Vốn bị đuổi thì trở về nhà mẹ đẻ, nhưng nàng cùng nhà mẹ đẻ không biết sao náo loạn, dù sao sau lại dựng một túp liều tranh ở dưới chân núi an cư, có một lần đi vào thành thì nhặt một đứa trẻ đem về, đó là Hứa Bình An.

Hai nhà cúi đầu không thấy ngẫng đầu thấy liền trở nên thân thuộc. Một năm trước không biết Lưu Thúy Thúy bị bệnh gì, sắp chết rồi liền nhờ hàng xóm chiếu cố đứa con nuôi một chút. Một đứa trẻ mới vài tuổi cũng không ăn được bao nhiêu, nhà họ Hứa liền đáp ứng, cho Hứa Bình An mỗi ngày đều tới ăn cơm, đương nhiên Hứa Bình An cũng thật siêng năng, có khả năng đều giúp đỡ làm.

Lúc trước, nhà họ Hứa cảm thấy Hứa Như Ý có bệnh ngốc, sợ nàng về sau sống không tốt, liền nghĩ đem Hứa Bình An nuôi dưỡng thành con rể nuôi từ bé, haiz, dù sao loại sự tình này cũng đừng nói nữa, Như Ý không phải đã tốt rồi sao.

Hứa Bình An, Hứa Như Ý lại ngẫm lại lúc đang ăn cơm nghe người trong thôn bát quái, nói con gái nhỏ đứng thứ hai của nhà Hứa Đại Lực bị con gái lớn đẩy ngã xuống sông còn chưa tỉnh lại, người trong nhà đang tính toán từ bỏ, từ phòng khám mang về nhà, kết quả nha đầu kia đã sống lại, còn sửa được tính sợ hãi rụt rè của ngày xưa.

Hứa Như Ý cảm thấy chuyện này có chút quen quen.

Sau đó nàng liền phát hiện thế giới mình đầu thai thì ra là thế giới trong tiểu thuyết.