Chương 3: Con gái của ta thành một lực sĩ

Thời điểm lúc mạt thế đến, mọi người đều vội vàng gϊếŧ tang thi, tích trữ lương thực cùng nâng cao dị năng, trừ bỏ những người vốn có sức mạnh lớn, không ai có tâm tư gây chuyện. Nhưng thời gian dài, cần có một chút hoạt động để giải trí, nếu không cả ngày đều chỉ tìm cách nâng cao dị năng sẽ chán chết.Hứa Như Ý và đoàn đội của cô liền thường xuyên tìm những cái đó tiểu thuyết, có đôi khi được người khác đọc cho nghe. Hứa Như Ý không biết quá nhiều chữ, trước mạt thế nàng chỉ mới học mẫu giáo, nhận thức được một ít chữ đơn giản và có thể dùng ngón tay để đếm đếm. Bất quá từ sau 5 năm mạt thế đến, đều quên hết không sai biệt lắm, đếm đếm thì nàng còn nhớ do phải đếm tinh hạch. Sau người trong đội dạy nàng biết chữ, nhưng đáng tiếc cũng không nhiều lắm.

Ai, cũng không biết người trong đội có thể hay không sống sót, hy vọng mọi người có thể đến một cái thế giới an toàn, Hứa Như Ý nghĩ thầm.

Trở về chuyện chính, bọn họ đã đọc quyển tiểu thuyết này khi đang trên đường làm nhiệm vụ lần cuối cùng. Tên tiểu thuyết thì không nhớ, nói tới chính là nữ chính trong truyện một đời trước đặc biệt thê thảm, bởi vì cha mẹ không sinh được con trai, bị toàn bộ cả nhà đối xử như trâu ngựa, sau nàng lại không biết nhìn người, tóm lại đời trước đặc biệt thảm. Trước khi chết, trong lúc nàng đi nhặt rác, nhìn thấy nhà người nào đó đặc biệt tốt, trong giây phút thất thần liền bị xe đâm chết, sau đó nàng liền trọng sinh.

Sau khi trọng sinh chính là các loại đấu, đấu với ông nội, bà nội, bác cả, bác gái cả, chú, thím, đấu với những cô nương điêu ngoa càn quấy, đấu với những thanh niên trí thức không có ý tốt, đấu với những bạn học sinh lòng ghen ghét với nàng. Cứu đại lão, thu đồ cổ, thuận tiện bắt cóc luôn thanh mai trúc mã là cháu trai lưu lạc bên ngoài của tướng quân bị lưu đày trở thành người yêu từ nhỏ, ở thời điểm kế hoạch hóa gia đình thì sinh một đôi long phượng thai, cuối cùng thì đi đến đỉnh cao nhân sinh.

Bất quá cái này nội dung Hứa Như Ý cũng chưa có gì ấn tượng, dù sao nàng cũng chỉ mới là đứa trẻ 10 tuổi, sao có thể đối với chuyện tình cảm của nam nữ chủ sinh hứng thú. Nàng ấn tượng sâu sắc chính là nữ chủ khi còn nhỏ là một cái tai ương nha!

Khi nữ chủ sinh ra được vài tuổi thì liền phát sinh hạn hán, đã không có lương thực lại không có nước, chết đói thật nhiều người, nữ chủ dựa vào không gian có thể làm ruộng, đem một nhà có được cuộc sống tốt đẹp.

Không có lương thực! Không có nước! Cỡ nào đáng sợ a, lúc trước chính mình bị cha mẹ đời trước nhốt ở phòng ngoài, ăn hết thức ăn chín rồi, đói đến mức gặm gạo, đói bung ba ngày mới chờ đến đội ngũ thu thập vật tư lính đánh thuê tiểu đội đến. Liền ba ngày khiến nàng rốt cuộc không thể nào quên được ăn không đủ no là có cảm giác như thế nào, mà người sống bị đói chết là phải trải qua thật nhiều thật nhiều ngày như thế đi.

Cho nên, phải tích trữ lương thực, tích trữ lương thực, tích trữ lương thực. Nếu là được như nữ chủ có không gian tùy thân thì tốt rồi, Hứa Như Ý nghĩ thầm, nghe nói lớn tới vài mẫu, về sau còn có thể thăng cấp, đáng tiếc nó là ở trên cơ thể của nữ chính, không thể đoạt được.

Ai, nữ chính trọng sinh, có nghĩa là thiên tai sẽ không bao lâu liền tới, chính mình phải nâng cao thực lực. Sống ở mạt thế 5 năm đã dạy cho nàng rằng, bất kể có khó khăn gì ở phía trước, tuyệt đối thực lực là quan trọng nhất.

Trần Dung Dung cùng Hứa Như Ý nói chuyện, nói riết liền mệt mỏi, buổi trưa cảm xúc dao động quá lớn, rất mệt, đặc biệt còn là trong thời gian ở cữ. Thời buổi này sinh đứa nhỏ xong còn phải tiếp tục làm việc, nàng có thể ở cử là bởi vì chồng nàng yêu thương, mẹ chồng đối với nàng cũng tốt, đây cũng là lý do lúc trước nàng không màng đến người nhà phản đối mà gả vào.

Mệt nhọc xong liền đi ngủ một lát, cẩn thận đem Như Ý cũng đi ngủ trưa, ai ngờ mới vừa nằm xuống, liền một trận đau đớn từ trên lưng truyền đến. Trần Dung Dung lúc này mới nhớ tới Như Ý lúc vỗ về nàng, đưa tay sờ sờ lưng, có cảm giác như bị sưng tấy, con gái nàng sao lại có sức lực lớn như vây? Chắc tay con bé cũng sưng tấy lên.

Vội vàng hỏi Như Ý đang ngủ trên chiếc giường nhỏ khác, "Như Ý, tay con có đau không, mau đưa cho mẹ xem." Như Ý không rõ nguyên nhân, vẫn đưa tay tới, hướng về phía Trần Dung Dung.

Đôi tay không hề hoạt động, thậm chí không hề chạm vào thứ gì kể từ khi chúng được sinh ra hiện ra trước mắt Trần Dung Dung, trắng nõn và mịn màng không chút tì vết.

"Như Ý, con có cảm thấy được con sức lực rất lớn không?" Tuy rằng cảm thấy không thể xảy ra, nhưng cũng chỉ có một khả năng như vậy.

Như Ý không có trả lời, mà xoay người xuống giường, định cho Trần Dung Dung xem một chút sức lực của nàng, nàng muốn tích trữ lương thực, không thể hiện chính mình có năng lực, người nhà sao có thể yên tâm để nàng hành động một mình.

Nhìn bốn phía một lần, không tìm thấy đồ vật mình có thể nhấc lên để biểu diễn, cũng không thể đem giường Trần Dung Dung đang nằm để ngủ để giơ lên được. Nhìn đến một góc hòn đá, Như Ý đi qua cầm trong tay, đưa cho Trần Dung Dung xem, sau đó ở dưới ánh mắt của nàng liền đem hòn đá biến thành bột phấn.

Trần Dung Dung: !!!

Thật sự là bùng nổ, đầu óc Trần Dung Dung lúc này đều ngập tràn: Con gái của ta thành một lực sĩ, con gái của ta chẳng những hết bệnh ngốc mà còn thành lực sĩ!

Nhìn Trần Dung Dung kinh ngạc bộ dáng, Như Ý tỏ ra vẻ mặt ngốc ngốc, nói: "Đây là sức lực lớn sao, con cũng không biết sao mình lại có sức lực lớn như thế."

Trần Dung Dung không biết chuyện gì xảy ra, bất quá vẫn là muốn an ủi con gái thoạt nhìn cũng không biết làm sao:

"Không có việc gì, không có việc gì, không phải chuyện gì lớn, chờ bà nội cùng ba con buổi tối trở về hỏi họ một chút, có sức lực là chuyện tốt." Tuy rằng chưa thấy qua sức lực lớn như vậy.