Chương 10: Hồng y

Tần Uyển Khanh nghe các nàng trào phúng Úc Noãn, vừa uống rượu, vừa cười khanh khách, cũng không có ý ngăn cản. Từ trước Úc Noãn đã xem nàng ta như đối thủ, chỉ là hiện tại, nàng ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn, Úc Noãn đã sớm chỉ là một bãi bùn nhoãng.

Tần Uyển Khanh quay đầu, nghe những người khác ríu rít trào phúng Úc Noãn, tâm tình cực kỳ tốt. Nàng ta không chút để ý nhìn ao sen mùa hè lay động, đôi mắt đẹp ẩn dấu suy tư.

Nàng ta nhớ tới vài ngày trước đó, có một nam nhân cao lớn tuấn mỹ cùng cha nàng ta thong thả trò chuyện. Nàng ta nghe được một âm thanh thuần hậu trầm ấm, khiến tim nàng ta có chút ngứa ngáy.

Hắn cũng đi ngang qua cạnh ao, mà nàng ta chỉ mới kịp nhìn thấy bóng lưng. Sau đó nàng ta chạy tới hỏi phụ thân, nhưng như thế nào ông ấy cũng không chịu tiết lộ thân phận của người này.

Trong lòng nàng ta liền khẳng định, thân phận người này không bình thường. Ngay cả phụ thân còn phải cung kính đối đãi, lại còn trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy….. Nghĩ đến đây, Tần Uyển Khanh nhịn không được đỏ mặt, dường như có chút giận dỗi chuyển mắt qua.

Nàng ta tự nhắc nhở chính mình, thân là một nữ nhân cao quý, đương nhiên phải đợi nam nhân tới cửa tìm mình….. Nhưng chính là nàng ta không biết cố gắng, luôn nhịn không được nghĩ đến hắn.

Lúc này không khí đột nhiên đình trệ, Tần Uyển Khanh ngưng suy nghĩ, hơi hơi nheo mắt, ánh mắt tàn nhẫn khó có thể che giấu.

Úc Đại tiểu thư tới.

Nàng không chỉ tới, còn mặc y phục đỏ như lửa, cổ tay có hoa văn hoa sen vàng tinh xảo mà trang nhã, trước ngực áo màu nguyệt bạch thêu hoa súng đỏ, càng tôn lên làn da trắng nõn như pha lê, lộ ra đôi mắt hạnh long lanh.

Quan trọng nhất chính là trước ngực Úc Noãn lộ một khe rãnh tinh tế, trắng như tuyết, vòng eo mảnh mai một tay có thể ôm hết, so với eo Tần Uyển Khanh còn mảnh hơn. Sắc mặt Tần Uyển Khanh có chút khó coi.

Quý nữ Trường An ai cũng hiểu được hồng y của nàng ta là tốt nhất. Phàm là có yến hội, từ trước đến nay không ai dám dùng trùng màu với nàng ta. Đây vẫn là lần đầu, mà người khởi xướng vẻ mặt lại đạm mạc tự nhiên, phảng phất nàng không phải cố ý.

Úc Đại tiểu thư tinh xảo tuyệt sắc, từ trước đến nay luôn là mỹ nhân. Hôm nay trang điểm lại càng như tiểu thư quý tộc không nhiễm khói bụi hồng trần.

Nhưng ánh mắt nàng vẫn lãnh đạm, cổ trắng tuyết tinh tế như là băng tuyết ngưng động tạo thành, phối với y phục tựa như băng lạnh cùng hỏa diễm, cấm dục lại câu người.

So với Tần Uyển Khanh một thân hồng y, nàng lại càng tuyệt sắc, càng đặc biệt. Thậm chí hôm nay nàng trang điểm làm nam nhân càng có ham muốn chinh phục. Nhóm quý công tử ở phía xa kia không biết đã an tĩnh lại từ lúc nào, tuy không đi lên vây xem, nhưng cũng đủ thấy Úc Đại tiểu thư có địa vị trong lòng họ.

Úc Noãn lại phảng phất như không biết, nhếch đôi môi đỏ mọng giống hệt Tần Uyển Khanh, lạnh lùng nói: “Ta đến muộn, Tần tỷ tỷ chớ có trách ta.”

Tay Tần Uyển Khanh chậm rãi nắm chặt miệng ly, như là muốn đem ly rượu nắm vỡ, lại vẫn cười rộ lên: “Không sao, dù sao cũng chỉ là hơi muộn mà thôi, đối với Úc Đại tiểu thư mà nói, cũng không tính là gì.”

Nàng ta vừa nói xong, Tiêu cô nương cũng quay sang ủng hộ nói: “Dù sao Úc Đại tiểu thư cũng lợi hại, đến muộn cũng có sao, cũng không ai dám phàn nàn."Úc Noãn nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt kia như mang theo băng sương. Tiêu cô nương sợ đến mức không nói được lời nào, Úc Noãn mới tỏ vẻ không chút để ý nói: “Ta có một số chuyện, may mắn là Tần tỷ tỷ không trách ta.”

Đối với mỗi người, Úc Đại tiểu thư có cách đối xử khác nhau, thái độ cũng bất đồng. Đối với nhóm quý công tử, nàng rụt rè lãnh đạm, lại tỏ ra bản thân nhu nhược yếu đuối, tranh thủ sự thương tiếc cùng đồng tình của họ. Mà đối với người như Tần Uyển Khanh, nàng lại cao lãnh khinh thường, dùng sách lược đè bẹp các nàng.

Tần Uyển Khanh trong lòng ha hả cười lạnh, hận không thể xé nát mặt Úc Noãn, nhưng lại ngại thân phận, chỉ có thể cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Úc Đại tiểu thư dù sao cũng là người sắp kết hôn, hẳn là rất bận rộn.”

Ai không biết Úc Đại tiểu thư bị con vợ lẽ khinh bạc trước mặt mọi người, mất đi danh tiết, lập tức phải gả cho loại người này?

Úc Noãn không nói gì, chỉ rũ mắt, lại nhàn nhạt nói: “Ý Tần tỷ tỷ nói chính là ta vốn không nên tới, nhưng ta vẫn nhịn không được muốn gặp mặt mọi người.”

Nàng vừa nói lời này ra, nhóm công tử ở xa khó nhịn thương tiếc, thậm chí có người nhíu mày. Tần cô nương này tuy lớn lên khá xinh đẹp nhưng quá phô trương, lại còn ăn nói hung ác thiếu suy nghĩ. Úc Đại tiểu thư là một cô nương mảnh mai cao ngạo, tất nhiên trong lòng sẽ khổ sở.

Quả nhiên, Úc Noãn lại nhẹ nhàng nói: “Ta….. Ta muốn đi ra ngoài hóng gió.”

Nàng nhẹ rũ mắt, hồng y làm da càng có vẻ trắng sáng, ẩn ẩn có chút yếu ớt, làm các cô nương đang ngồi không nhịn được cúi đầu.

Nụ cười Tần Uyển Khanh trở nên lạnh hơn, âm mưu trong mắt đã không thể che giấu được.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp

Y, con trai đáng thương của ta, đời này đã định không thể có nữ nhân khác.

Úc Noãn: Vì cái gì? Ngươi không thể đem một con ngựa hoang cho vào chuồng ngựa, như vậy là đang ngược đãi động vật hoang dã. Huống hồ hắn thích ngực to eo thon, ta lại không phải cái dạng đó.

Thích Hàn Thời thản nhiên: Phải không?

Úc Noãn: Ta là giả, Tần tiểu thư mới là thật.

Thích Hàn Thời ung dung thong thả: À, nhìn dáng vẻ đúng là không giống lắm.

Úc Noãn: ? Ngươi cũng biết à…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!