Chương 2: Chu Hàm

Cho nên, sau khi Úc Noãn phát hiện bản thân xuyên thành bạch nguyệt quang Úc Đại tiểu thư thích tìm đường chết, cả người đều sững sờ.

Nàng trằn trọc suốt ba ngày ba đêm, nằm thẳng ở trên giường, ăn không ngon ngủ không yên, lời người khác nói cũng nghe không vô, tự hỏi nhân sinh.

Nhưng mà tự hỏi nửa ngày, nàng cũng không nghĩ ra được gì.

Đây không phải thảm nhất, thảm nhất chính là thời điểm nàng nghĩ thông suốt một chút, lại nhìn thấy mẫu thân của nguyên chủ trong nguyên tác mặt đầy lo lắng. Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, muốn học hỏi kịch bản nói nữ nhi không sao, mẫu thân đừng lo lắng.

Đầu nàng đột nhiên đau!

Cơn đau rất kinh khủng, nàng lăn ba vòng ở trên giường, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa!

Sau nửa tháng mò mẫm, nàng phát hiện ra nguyên nhân. Chính là nàng không thể thoát khỏi cốt truyện gốc, không thể khiến tính cách nhân vật thay đổi quá nhiều, nếu không đầu sẽ đột ngột bị đau.

Vì thế cho đến hôm nay, Úc Noãn chỉ có thể duy trì vẻ ngoài cao lãnh nhu nhược. Cho dù là đối với phụ thân, mẫu thân, ca ca, nàng đều giống như đóa hoa sen trắng không nhiễm bùn.

Ồ, Úc Đại tiểu thư trong nguyên tác được miêu tả như thế nào?

Không dính khói lửa phàm tục, tố y tuyệt sắc, nhu nhược nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng noãn thanh tú, như đóa hoa tuyết liên mọc giữa vách núi, mái tóc đen dài ngang hông được cố định bằng cây trâm ngọc trong suốt trơn bóng, ngoài ra không có vật trang sức nào khác.

Theo quan điểm của Úc Noãn, vẻ đẹp của Úc Đại tiểu thư thật là trời sinh một đôi với nam chủ.

Nhưng Úc Đại tiểu thư trong nguyên tác gốc luôn quan tâm đến thân nhân của nàng, điều này hoàn toàn khác với Úc Noãn.

Úc Noãn trong hiện thực là cô nhi, đối với việc tình cảm trời sinh đã lạnh nhạt. Điều này khiến nàng đối với người khác rất khó sinh ra tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu. Cho nên dù nàng đã từng được hai gia đình nhận nuôi, nhưng cuối cùng đều không có tình cảm.

Tuy nhiên điều này không có nghĩa là nàng lạnh nhạt khó gần. Ngược lại, Úc Noãn là một cô gái rất dịu dàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào, sau khi lớn lên nàng dần dần học được cách mỉm cười với mọi người. Mặc dù trong lòng không có cảm giác gì, nhưng nàng có rất nhiều bạn bè, chẳng qua không ai trong số họ có thể chân chính cùng nàng thổ lộ tình cảm.

Xuyên vào trong sách, nàng cũng có chút hoảng loạn, nhưng sau khi thăm dò hiểu rõ, cũng đã bình tĩnh lại.

Nàng biết rằng bản thân không thể độc lập thoát ra khỏi cốt truyện, cũng chính là không thể có được tính cách độc lập, thậm chí không thể không đi theo con đường cũ của Úc Đại tiểu thư theo cốt truyện ban đầu. Lại biết, Úc Đại tiểu thư chết vì tâm lý có vấn đề cộng thêm các bệnh về thể chất, tâm lý có vấn đề thì nàng không có, nhưng bệnh nan y thì Úc Noãn cũng không thể tránh, căn bệnh nan y của Úc Đại tiểu thư đã được báo trước ngay từ đầu cuốn sách.

Cho nên, dựa theo phân tích hợp lý, không thể nghi ngờ nàng chắc chắn sẽ chết.

Trải qua một loạt suy luận và phân tích, Úc Noãn lựa chọn ăn no chờ chết, khi nào cốt truyện cần nàng, nàng liền sẽ lên sân khấu, còn lại chỉ cần hưởng thụ mỗi ngày của cuộc sống. Có lẽ sẽ được đầu thai sớm một chút, làm một người bình thường với cảm xúc bình thường.

Úc Noãn định thần lại, nàng liền nghe thấy mẫu thân Yến thị đang ngồi bên mép giường lặng lẽ lau nước mắt, lắc đầu thở dài: "Úc Noãn của ta số thật khổ! Tiểu tử Chu gia kia sao lại không có mắt như vậy! Nếu không có chuyện đó, A Noãn nhà ta có thể gả cho thánh thượng, không có gì là không có khả năng……"

Úc Noãn yên lặng không nói, không biết oán trách như thế nào, nếu Yến thị biết nam chủ chính là đương kim thánh thượng, có phải sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm không?

Chu gia, là hầu phủ nam chủ tạm thời ở nhờ, mà nam chủ ở Chu gia tên là Chu Hàm.

Dòng thời gian hiện tại, vừa vặn là lúc Úc Đại tiểu thư bị hãm hại, quần áo tả tơi bị nam chủ ôm vào trong lòng trước mặt bao người, hôn mê bất tỉnh, sau đó hai nhà liền bát nháo. Cuối cùng sau bao ngày bàn bạc, kết quả chính là nam chủ cưới Úc Đại tiểu thư làm thê tử.

Úc Noãn nhìn mẫu thân đang khóc sướt mướt thì bắt chước ngữ điệu của Úc Đại tiểu thư, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, đừng lo lắng cho nữ nhi, khóc làm bệnh thân thể phải làm sao?"

Mẫu thân Yến Thị của nàng là Quận chúa Nam Hoa do đích thân Tiên Hoàng phong cho, là đích nữ của Tây Nam vương, mà Tây Nam vương cầm binh quyền đã lâu, ỷ vào triều đại Hoàng đế thân thể suy yếu không thể tự mình chấp chính, ở biên cảnh thủ mấy vạn đại quân nhàn nhã tự đắc.

Úc Noãn giật giật khóe miệng, xem ra cho dù nàng không tìm đường chết, Úc gia cũng chú định sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng mà, dáng vẻ nữ nhi ngoan không duy trì được bao lâu, nha hoàn bên ngoài đã vội vã chạy tới bẩm báo: "Tiểu thư, phu nhân! Cô gia tương lai của chúng ta tới rồi, còn cho người mang theo rất nhiều lễ vật!"

Sau một lát, Yến thị mới phản ứng, nhận ra chính là tiểu tử con của tiểu thϊếp Chu gia, vì thế nghiêm mặt nói: "Kêu hắn chờ một lát."

Sau đó, vén tóc mai cho Úc Noãn, hiền hoà nói: "Tiểu Noãn à, mẫu thân đi gặp tiểu tử Chu gia, con có gì muốn nói với hắn không?"

Úc Noãn rũ mắt, yếu ớt lắc đầu, hai mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng nói: "Không có."

Yến thị gật đầu, lo lắng thương tiếc nói: "Con ở chỗ này đừng đi đâu, ta đi một chút sẽ trở lại."

Úc Noãn: Không dám đi, không dám đi.

Tuy rằng nàng còn chưa qua gặp nam chủ, nhưng bởi vì đã đọc qua nguyên tác, không hiểu sao xuyên qua mấy bức tường vẫn có thể cảm nhận được khí thế khốn kiếp (gạch bỏ) của đế vương trên người hắn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!