Chương 3: Gặp mặt

Trong nguyên tác cũng có đề cập đến việc nam chủ đến phủ Quốc Công. Hắn vừa cùng huynh trưởng Chu gia đi về phía Nam du ngoạn, vì vậy cũng mang về một ít lễ vật, giao người mang một ít đồ đến phủ Quốc Công.

Tình tiết này Úc Noãn cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Úc Đại tiểu thư đã làm cho nam chủ lúng túng.

Bởi vì nam chủ đã mượn thân phận của con tiểu thϊếp hầu phủ, cho nên hắn cũng dịch dung một phen, đem diện mạo tuấn mỹ che đi, chỉ còn lại vẻ ngoài bình thường.

Mà Úc Đại tiểu thư sáng sớm té xỉu, cũng chưa từng gặp hắn, cho nên hôm nay là lần đầu hai người gặp mặt. Lúc này tướng mạo nam chủ chỉ bình thường, cho nên, ánh mắt cao hơn đỉnh đầu của Úc Đại tiểu thư có thể thích hắn mới là lạ!

Không chỉ không thích, hơn nữa cực kỳ chán ghét hắn!

Vì thế, nàng hung hăng khiến cho hắn bối rối, đó cũng là sự khởi đầu cho những chuỗi sự kiện sau này.

Sau khi Úc Đại tiểu thư làm hắn bối rối, phát hiện diện mạo hắn bình thường, tài năng tầm thường không được coi trọng. Vì thế cùng nam phụ tính kế hắn, làm nam chủ thân bại danh liệt, tốt nhất là để hắn biến mất.

Đương nhiên, trong quá trình thông đồng, Úc Đại tiểu thư chỉ phụ trách cụp mắt khóc thút thít, ngẫu nhiên nói một hai câu để dẫn dắt.

Nam phụ thân là si hán, toàn bộ quá trình đều do hắn làm.

Về phần ngày hôm nay nguyên chủ làm gì khiến cho nam chủ lúng túng, chính Úc Noãn cũng không thể nào nhớ rõ. Rốt cuộc nguyên bản《 Vi Hoàng 》 có đến hơn hai ngàn vạn chữ, có thể nói là rất dài. Mà hậu cung hắc hóa ước chừng mấy trăm vạn chữ. Úc Noãn càng thích xem nội dung nam chủ bày mưu, tính kế, mưu lược thống trị, vì thế phần lớn tình tiết đều trực tiếp bỏ qua.

Quận chúa Nam Hoa và Quốc Công không chọn sảnh chính để gặp mặt con rể, mà chọn tiểu viện lân cận ở phía Nam. Bởi vậy, có thể thấy được bọn họ cũng không coi trọng Thích Hàn Thời lắm, thậm chí trong lòng có chút cảm xúc khinh thường.

Có cảm xúc như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao Úc Noãn cũng là hòn ngọc quý trên tay họ. Vốn dĩ thế gia quý tộc Trường An có vô số sự lựa chọn, nhưng hiện tại lại chỉ có thể gả cho nam chủ vô công vô tước, tầm thường, ngay cả chính hắn cũng chỉ là con vợ kế.

Củ cải trắng nhà mình nuôi dưỡng bị heo ăn, có thể không phát hỏa sao!

Lúc này nha hoàn Thanh Tuyền bưng điểm tâm tiến vào, dò xét sắc mặt của nàng, nói: “Đại tiểu thư, cô gia đang ở tiểu viện phía Nam trò chuyện với lão gia, phu nhân. Cô gia ăn nói khéo léo, còn nói là nhiều năm đọc sách, chính mình còn có thể làm chút thơ họa…..”

Nha hoàn Thanh Tuyền có ý tốt, nàng ấy đau lòng chủ tử nhà mình suốt ngày buồn bực, u uất. Nghe nói cô gia có một ít chỗ tốt, tự nhiên cũng muốn nói cho chủ tử nhà mình. Nếu chủ tử có thể đi nhìn một lần, phát hiện cô gia cũng không có kém cỏi như nàng nghĩ, ước chừng trong lòng cũng sẽ dễ chịu đi nhiều phần.

Úc Noãn lắc đầu, mệt mỏi nói: “Có cái gì để xem chứ, dù sao cũng là bộ dạng kia.”

Nói là nói như vậy, nhưng xem thì vẫn muốn xem, nhưng bởi vì có thiết lập nhân vật, nàng vẫn phải biểu hiện không tình nguyện một phen.

Vì thế Thanh Tuyền lại bắt đầu khuyên, khuyên qua khuyên lại, Úc Noãn mới u buồn thở dài, nghiêm mặt thở dài nói: “Thôi, ta đi nhìn một lát.”

Thanh Tuyền vui mừng ra mặt, chạy nhanh đỡ Đại tiểu thư đi Nam viện.

...

Trong hoa viên tiểu viện phía Nam, hai ba gian phòng thông với nhau, cửa gỗ chạm trổ hoa văn đang rộng mở đối diện lâm viên, cây cối xanh tươi, gió mát vi vu hợp lòng người.

Nhưng mà, cuộc nói chuyện trong phòng lại không thể nào hợp lòng người…

Rèm che một nửa cửa sổ, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy đại khái. Nhưng mà, âm thanh của Quốc Công đặc biệt to lớn vang dội.

“Hừ, ngươi có ý gì? Chu gia cũng chỉ là một thương nhân tam lưu, có thể làm được chuyện lớn gì? Ngươi mang đến toàn là đồ không dùng được, về sau quên đi!”

Úc Noãn vừa đi nhẹ từ bậc thềm hoa sen ở cửa sau đến phía sau bình phong, nàng hơi khựng lại, nhịn không được thở dài một tiếng, chẳng lẽ Quốc Công là ăn pháo mà lớn lên sao? Dám nói như vậy với nam chủ, có thể ít nhất cũng bị phế chân đi?

Lại có một giọng nam khác truyền đến, có hơi khàn, dù sao nghe cũng không dễ chịu cho lắm.

“Vâng, lần sau còn rể nhất định sẽ chú ý.”

Lần này là âm thanh của Nam Hoa Quận chúa chậm rãi vang lên, thản nhiên nói: “Vẫn chưa thành thân, ngươi không nên tự xưng như vậy, người khác nghe thấy còn tưởng rằng Noãn Noãn của chúng ta không biết chừng mực.”

Con ngươi của Thích Hàn Thời hơi trầm xuống, khóe môi hơi nhếch lên, bình tĩnh nói phải.

Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một người đứng sau bình phong, bên dưới lộ ra một đôi giày thêu ngọc trai, giày giẫm lên góc váy. Chủ nhân của đôi chân kia thật cẩn thận kiễng mũi chân lên, hai tay nắm chặt chiếc váy màu tím nhạt, không hiểu sao lại ngây thơ đáng yêu như vậy, khiến ánh mắt hắn thâm thúy không rõ.

Úc Noãn tính toán thời gian, thời gian chưa tới nửa chén trà nàng liền xoay người rời đi.

Thanh Tuyền đi theo sau nàng, vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Đại tiểu thư, đây là làm sao vậy? Chính là…..”

Úc Noãn nhẹ giọng đánh gảy: “Không có việc gì, dù sao cũng phải nhận mệnh thôi.”

Úc Đại tiểu thư kiêu ngạo, nho nhã, mặc dù lòng dạ hẹp hòi, cũng sẽ không nói ra những lời ác độc.

Nghe ra sự giận dỗi trong lời nói, Thanh Tuyền tự nhiên có chút lúng túng, trong lòng cũng thêm vài phần thất vọng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!