Chương 4: Điểm tâm

Trong phòng khách bên kia, Thích Hàn Thời rũ mắt uống trà, động tác tao nhã. Khi ngẩng đầu vẫn là bộ dáng bình thường, chẳng qua bộ dạng tận tâm kính sợ nói với phu thê Quốc Công: “Tiểu chất còn có công khóa ở thư viện chưa làm xong, lần này ra ngoài đã không dễ, không thì…..”

Quốc Công ngắt lời nói: “Ngươi đi đi, vốn ta cũng không tính giữ ngươi lại.”

Trong lòng hắn đối với đứa con rể này càng khịt mũi coi thường. Hơn hai mươi người, bất kể có kém thế nào, cũng đều ở trong triều làm quan, đổi lại tiểu tử này lại còn làm chưa xong công khóa.

Đợi Thích Hàn Thời ra khỏi phòng khách, Quốc Công nhìn thấy hạ nhân đưa tới mấy hộp lễ vật, xua xua tay nói: “Đi đưa cho Đại tiểu thư đi, kêu con bé nhìn phu quân tương lai đưa tới thứ đồ gì!”

Quận chúa Nam Hoa nhíu mày nói: “Mấy thứ này toàn là đồ không dùng được, vẫn là bỏ đi, đỡ phải chướng mắt.”

Quốc Công lại bình tĩnh nói: “Lại có thể thế nào? Nàng có thể tránh cả đời không thấy sao! Đưa qua!”

Bình tĩnh mà xem xét, nam chủ đưa tới toàn là điểm tâm từ Giang Nam, và một ít giấy bút mực, kỳ thật rất bình thường không có gì sai sót. Chỉ là phủ Quốc Công quen xa xỉ, bình thường có người đem lễ vật đến cũng đều đưa qua lễ vật hiếm lạ. Huống chi hắn gần như là con rể, nhưng đưa nhiều đồ vật như vậy nhưng đều là đồ không quá quý giá.

Nhưng mà, thân phận này của Chu Hàm, vốn dĩ chính là con của tiểu thϊếp không được sủng ái, kêu hắn lấy ra lễ vật quý giá, cũng hoàn toàn không có khả năng. Có thể nói đem hắn bán cũng không được bao nhiêu tiền.

Nhưng mà Quốc Công có lẽ không biết, Úc Noãn rất thích ăn, đặc biệt là màu sắc của các loại điểm tâm này. Nàng và "Úc Đại tiểu thư" hoàn toàn không giống nhau. Cho nên, đương nhiên nàng liền mở hộp gỗ đựng điểm tâm, nhìn thấy bên trong là một số viên tròn tinh tế nhỏ xinh, nhất thời không biết nói gì.

Nàng đói bụng.

Vì thế nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc lên bề mặt chiếc bánh, do dự một chút, đảo mắt nhàn nhạt nói với Thanh Tuyền: "Ừm….. ngươi đem điểm tâm cất đi, bỏ vào ngăn tủ trong phòng ta, hai ngày nữa đem cho mèo ăn. Còn hộp điểm tâm này bỏ vài hòn đá vào, đóng gói lại, kêu gia đinh chuẩn bị xe ngựa, ném trước mặt hắn.”

Thanh Tuyền liền dừng lại, vội hỏi: “Đại tiểu thư, ngài đây là…..”

Úc Noãn mỉm cười, giọng nói êm ái: “Đừng hỏi quá nhiều, cứ làm là được.”

Ánh mắt nàng lạnh nhạt dưới ánh ban mai, phảng phất ẩn chứa ác ý không rõ nào đó, khiến Thanh Tuyền cảm thấy có chút sợ hãi.

Ách, Úc Noãn dự đoán, hẳn là Thích Hàn Thời sẽ không có hứng thú mở ra xem. Dù sao hắn khẳng định khinh thường đi xác nhận bên trong hộp điểm tâm có bị ăn hết hay không. Bởi vì ngay trước mặt hắn, đem đồ vật hắn đưa ném xuống, đã xác định làm hắn ghê tởm.

Hơn nữa, còn gì hơn việc nam chủ bị hạ nhân hầu phủ hung hăng làm nhục trước mặt bao người?

Đợi Thanh Tuyền ra ngoài, Úc Noãn mới lặng lẽ mở ngăn tủ ra, lấy một miếng điểm tâm, cẩn thận cầm một khối bánh gạo nếp hoa hồng, cắn một ngụm nhỏ, nước sốt hoa hồng thơm nồng liền chảy ra.

Nàng khó có được thời điểm thả lỏng, chỉ khi nàng ở một mình, OOC(*) mới không trở ngại. Mà mấy ngày nay nàng đều ở một mình, mới có thể ăn món mình thích.

(*): OOC có nghĩa “Out Of Character”. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó

Ngày nay trong thành Trường An gầy đều coi là mỹ nữ. Mà Úc Đại tiểu thư thân là đệ nhất mỹ nhân Trường An, đương nhiên cũng rất gầy. Nàng đã tái nhợt lại nhu nhược, vốn có dung nhan tuyệt sắc, thanh thuần ưu nhã như tiên. Khiến nam nhân vừa nhìn đã thấy kinh diễm và thương tiếc, dường như không cần cố gắng mà chiếm được sự chú ý của mọi người.

Nhưng mà, đằng sau sự kinh diễm đó là một Úc Đại tiểu thư gần như điên cuồng nhịn ăn. Không ăn cơm, không ăn thịt, mỗi ngày đều chỉ ăn chút rau dưa trái cây, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, thỉnh thoảng đói đến không chịu được mới bằng lòng ăn vài hớp cháo nho nhỏ.

Mà Úc Noãn và Úc Đại tiểu thư bất đồng ở chỗ, nàng đặc biệt chán ghét cách ăn uống không lành mạnh này, nhịn ăn một bữa đã thấy khó chịu. Huống hồ, nàng cảm thấy Úc Đại tiểu thư quá gầy, ăn như vậy không sinh bệnh mới là lạ! Nhưng mà, hình như chỉ có nàng cảm thấy như vậy, ngay cả Quận chúa Nam Hoa cũng ủng hộ chế độ ăn uống của con gái, hơn nữa còn tỏ vẻ vui mừng.

Cho nên lần này Thích Hàn Thời đưa điểm tâm qua, quả thật chính là nắng hạn gặp mưa rào! Úc Noãn vừa ăn, nội tâm vừa rơi lệ, nam chủ tuy rằng biếи ŧɦái tối tăm, nhưng về chuyện này làm nàng thật sự không thể chán ghét nổi!

Tặng đồ ăn, thật sự quá anh tuấn!

Lúc này, xe ngựa của Thích Hàn Thời vừa đến chỗ ngoặt của phủ Quốc Công, đột ngột “phanh” một tiếng, xe ngựa vội vàng dừng lại, phu xe xem xét xong, có chút xấu hổ mà vén mành lên nói: “Tam thiếu gia, ngài xem xem…..”

Đó là hộp điểm tâm do bọn họ đưa tới, còn nguyên bị ném trên đường cái.

Mặt Thích Hàn Thời khẽ nhích, ánh mắt thâm trầm, vẫn là vẻ mặt bình thường, thở dài gật gật đầu, mất mát nói: “Thôi, ngươi mang về vứt đi.”

Đột nhiên lại nghe phu xe nói: “Ầy….. Bên trong cái gì cũng không có, chỉ có mấy hòn đá!”

Hắn khựng bước chân lại một chút, lộ ra ánh mắt hứng thú, ưu nhã nhếch môi, ngồi vào trong xe ngựa, giọng nói khàn khàn: “Như vậy à.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!