Chương 8: Nón xanh

Chu Hàm lớn lên trông vô cùng bình thường, chỉ có đôi mắt sâu thẳm như băng trong hồ, khó giấu sắc bén thâm thúy. Hắn dừng một chút, nheo mắt thấy bóng dáng nàng thờ ơ rời đi, mới chậm rãi lui về phía sau.

Úc Noãn chỉ thấy mỗi bước đi của mình đều là một trận dày vò, nàng vẫn không dám nhìn thẳng vào nam chủ. Nhưng lần này thực sự có loại cảm giác bị dã thú theo dõi, cũng ẩn ẩn cảm thấy áp lực nặng nề, phảng phất giây tiếp theo liền bị ăn vào bụng.

Huống hồ trong nguyên tác, nam chủ cũng chưa từng nhặt khăn cho Úc Đại tiểu thư mà?

Đều do nàng không cẩn thận.

Bên cạnh, Chu Đại công tử không cam lòng, vì thế giao kèo cùng một nhóm công tử nhạo báng Chu Hàm: “Đồ bẩn thỉu, thật sự cho rằng Úc Đại tiểu thư sẽ đáp lại ngươi? Ha hả, cũng không nhìn lại bản thân mình, thứ ngu ngốc!”

Hắn ta lại không chút để ý phất tay nói: “Đi thôi các huynh đệ, đi uống rượu! Ngươi, tránh sang một bên đi!”

Nói xong nhấc chân ra đá hắn.

Không nghĩ tới Chu Hàm lại dễ dàng tránh đi, Chu Đại tức giận đang muốn vung tay tát hắn, lại thấy đệ đệ luôn hiền lành nâng mắt lên, lộ ra đôi mắt u ám lạnh lùng, sắc bén mà lạnh nhạt.

Trong lúc xuất thần, phảng phất Chu Hàm cong khóe môi, nhìn hắn cười cười, không hiểu sao lại khiến người ta lạnh cả sống lưng, giống như thánh thượng nhìn một con kiến hôi, lạnh lùng cay nghiệt.

Chu Đại nhịn không được run run, khi phục hồi tinh thần Chu Hàm đã đi xa, chỉ còn lại một bóng người cao lớn trầm mặc.

Chu Đại chửi thầm một tiếng, cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Dù nhìn thế nào thì đệ đệ vốn hiền lành sẽ không lộ ra biểu tình này, nhất định là hắn ta nhìn nhầm rồi.

...

Úc Noãn cũng không về phủ mà trực tiếp đi thẳng đến nhà Nguyên Tĩnh.

Phụ thân Nguyên Tĩnh là Đại tướng quân uy nghiêm trong triều đại này. Nghe nói ông từng là một thị vệ thân cận khi Tiên hoàng còn sống, sau đó ông được phong Ngự lâm quân thân tín của triều đình. Sau khi lập công được phong thượng kỵ đô úy, sau đó một đường thẳng tiến, vừa trung thành vừa tận tâm. Tiếp đó Tiên hoàng băng hà, phủ tướng quân lại càng được Thái Hậu tin cậy, trường thịnh không suy.

Vu Noãn hồi tưởng một chút, mặc dù phủ tướng quân chịu nhiều hiềm nghi của Thích Hàn Thời, thậm chí hắn còn xếp vào rất nhiều nội ứng ở phủ tướng quân. Nhưng cũng may là Đại tướng quân trung thành, lại đúng lúc phải dẹp tan thị tộc loạn lạc, vì bình loạn, từ đầu đến cuối nam chủ đều giữ thái độ "dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng".

Tóm lại, kết giao với Nguyên Tĩnh quả thật không tồi, ít nhất sẽ không làm nàng thêm phiền. Chỉ cần quan hệ giữa nhà nàng và Nguyên gia tốt đẹp, sẽ không quá thảm.

Nghĩ đến đây, Úc Noãn thở dài một tiếng, kỳ thật chuyện này không liên quan gì đến nàng, nàng đã định phải rời đi, mà những người còn lại có thể sống hay không, đều phải xem nam chủ nghĩ như thế nào. Huống chi hắn không bình thường, sao có thể dùng tâm lý của người bình thường suy đoán?

Mẫu thân Nguyên Tĩnh là một phu nhân ôn hòa ưu nhã, nói chuyện thong thả ung dung, nhưng khi cười rộ lên lại phá lệ ấm áp. Bà ấy còn tự tay làm ngỗng yên chi cho Úc Noãn. Bày trên dĩa sứ, như là hoa hồng nở rộ, thịt ngỗng cũng được nướng đến chín mềm, tẩm ướp sốt mật ong cùng các loại gia vị khác nhau, nước dùng vừa miệng.

Úc Noãn ăn đến vui vẻ, nhưng nàng biết, nàng tuyệt đối không thể ăn nhiều. Bởi vì một khi cố ăn quá nhiều sẽ bị OOC, đầu tê rần, ăn gì cũng không ngon miệng. Cho nên phải có chừng mực, dùng hai ba miếng, chưa đã thèm đã phải buông đũa.

Nguyên phu nhân thấy nhiều nên cũng không trách, Úc Đại tiểu thư luôn ăn uống tao nhã, ăn cái gì cũng như gà mổ thóc rồi lại ngừng. Không giống như nữ nhi bà, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn, giống như một đứa nhỏ ngốc. Nghĩ tới đây, bà ấy không khỏi nhàn nhạt liếc nhìn Nguyễn Tĩnh một cái.

Nguyên Tĩnh không thể hiểu được, Úc Noãn khó nhọc thở ra, quay sang chỗ khác cố gắng tỏ ra thờ ơ. Lại một lát sau, nàng thật sự nhịn không được, nàng không nhịn được mỉm cười với Nguyên phu nhân, nhàn nhạt nói: “Ngỗng yên chi thật sự rất mỹ vị, mẫu thân ta cũng rất thích món này, nhưng đầu bếp nhà ta không làm ngon bằng tướng quân phu nhân.”

Đương thời, quý nữ xuất giá đều mang theo thực đơn gia truyền, không dễ truyền bá ra bên ngoài.

Nhưng Nguyên phu nhân thích nàng, cho nên nghe lời này lại nói: “Nếu A Noãn thích, ta kêu nô tỳ sao chép công thức cho con, mang về kêu đầu bếp làm kính hiếu mẫu thân.”

Úc Noãn có chút tiếc nuối, kỳ thật chỉ cần mang cho nàng một mâm thịt ngỗng thì tốt rồi, nàng có thể trộm ăn một chút. Nhưng nàng vẫn kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khéo léo, gật đầu cảm ơn.

Hôm nay nàng tới, thật ra nghe được một tin tức mới.

Hai ngày nữa, phủ Sùng Bắc Hầu lại tổ chức yến tiệc mùa hè, nhân vật nổi tiếng trong kinh thành đều được mời tới, phỏng chừng phủ Quốc công cũng nhận được thiệp mời.

Chẳng qua Quận chúa Nam Hoa sợ nữ nhi biết, nhớ tới chuyện thất tiết khi xưa nên thương tâm, cho nên mới áp chế tin tức xuống.

Trái lại Nguyên Tĩnh không hề tránh, cho nên Úc Noãn cũng gật đầu nói: “Ta sẽ tự đi.”

Không phải nàng muốn đi, chỉ là trong nguyên tác yêu cầu yến tiệc lần này cần nàng lên sân khấu.

Mặc dù tác giả không tốn nhiều giấy mực về việc nàng đi dự yến tiệc, nhưng về sau, nhân vật nam phụ phản diện sẽ ghê tởm nam chính bằng cách mượn hà bao mà nàng đánh rơi trong bữa tiệc.

Chuyện này nàng còn nhớ rõ rành mạch, dù sao nhân vật phản diện chết rất thảm, so với nhân vật phản diện khác càng thê thảm hơn.

Đại khái cũng là lần đầu nam chủ bị đội nón xanh.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai gặp.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Trích Ngư. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có thêm động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé!