Chương 2: Ai báo cảnh sát?

"Reng...reng..." Trong khi xáo bài, điện thoại của Vương Lôi lại reo lên.

Vương Lôi nhìn điện thoại, lần này là con trai của cô, Tiểu Bằng, người đã thua liên tiếp mấy lần như cô, vừa rồi bản thân lại bị người khác làm khó dễ, có phần không vui nên tức giận bắt máy.

"Gọi mẹ có việc gì?"

"Lôi đại nhân! Lôi tổ tông! ngài còn chưa về nhà sao? Con đang rất đói."

"Úi, mẹ đang bận rồi, lát nữa mới về. Con đặt đồ ăn bên ngoài về ăn trước đi."

"Con đã ăn đồ ăn ngoài suốt một tuần rồi, Vương Đại Sào! Mẹ vẫn còn quan tâm đến con trai của mẹ đấy chứ?"

"Con muốn ăn đòn đúng không? Có gì sai khi gọi đồ ăn ngoài, con không ăn được?"

"Con không còn tiền!"

"Không phải mẹ đã đưa cho con hai nghìn tệ tuần trước sao? Con ăn tiền thay cơm à?"

"Được rồi, được rồi, Mẹ cúp máy đi, sao con nghe như đang chơi mạt chược vậy...."...bíp...bíp....

"Này, này. Thằng khốn, dám cúp điện thoại của mẹ, để xem mẹ mày về có xử mày không?" Vương Lôi hét lên rồi ném điện thoại lên bàn mạt chược.

Phi Phi ở bên cạnh nghe vậy nói: "Lôi tỷ, chị vẫn quan tâm đến đứa nhỏ thế mà."

"Ai thèm quan tâm nó? Nó chỉ đang kiếm cớ khi không có việc gì làm. Nó còn luôn miệng chê món ăn của chị nấu cho nó không ngon, nên gọi đồ ăn ngoài đi sẽ tiện hơn."

"Chà, điều này không có nghĩa là đứa nhỏ không muốn dựa vào chị."

"Dựa vào cái rắm, chị thấy da của nó lại ngứa đòn thôi, sớm một chút trở về dạy dỗ nó."

"Đứa nhỏ cùng mẫu thân của nó nói chuyện...em biết Lôi tỷ của chúng ta chỉ thích đồ cứng không thích mềm, đúng không? Hê hê hê."

Vương Lôi nheo mắt nhìn Phi Phi, cũng không biểu đạt gì thêm nói: "Đúng vậy! Chị không phải là dì Phi Phi của nó, chị chỉ thích ăn đồ cứng."

"Ha ha ha ha."

Câu nói này khiến mọi người trong bàn đều phá lên cười.

Cuộc chiến mạt chược của bốn người đang diễn ra sôi nổi, và nó tiếp tục đến hơn tám giờ tối. Tiền đặt của những nữ nhân này không quá lớn, dù sao đều là những đại gia không thiếu tiền, và cũng không đến mức thích chơi lì từ một giờ trưa đến tám giờ tối. Nhưng đối với Vương Lôi, điều thú vị là được cùng các chị em bàn luận về các nhân vật của công chúng, các chủ đề luôn luôn xoay quanh những điểm này.

Người ta thường nói, trong một bộ phim có ba, bốn người phụ nữ, thì khi gặp nhau sẽ tạo nên những cuộc trò chuyện vô nghĩa và không dứt ra được. Trong số họ, Vương Lôi nói chuyện thẳng thắn nhất và biết rất nhiều điều thú vị. Quan trọng hơn là Vương Lôi lại có tính cách bướng bỉnh như một nàng công chúa khiến các mối quan hệ cá nhân của cô ấy trở nên phức tạp hơn, và cô luôn có thể kể lại các câu chuyện của mình một cách hấp dẫn và sôi nổi khi các chị em gặp nhau.

"Lục Sách."

Ngay khi Phi Phi ném quân "Lục sách" xuống, Vương Lôi đã trải hết bài trong tay ra và cười nói: "Ha ha. Chỉ đợi quân Lục sách chết tiệt của em! Bảy cặp nhân đôi, tiền về, tiền về, ha ha."

"Cốc cốc" Vương Lôi thua cả buổi chiều rồi và cuối cùng cũng đã gặp được chút may mắn, nhưng vào lúc này, trò chơi bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

"Giờ này rồi còn có ai muốn gặp..." Phi Phi, chủ nhân của ngôi nhà, vừa bước ra mở cửa vừa lẩm bẩm.

"A, chào cán bộ, có chuyện gì không vậy?" Phi Phi mở cửa và ngạc nhiên hỏi khi thấy hai vị cảnh sát xuất hiện trước cửa nhà cô.

Ba người phụ nữ khác trong phòng khách cũng đồng thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai cảnh sát trẻ một nam, một nữ đang xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận.

"Có người báo cáo ở đây tụ tập người đánh bạc, chúng tôi tới đây để kiểm tra, đây là thẻ ngành của tôi, xin mời hợp tác." Nam cảnh sát nói xong, Phi Phi không còn cách nào khác là đành để họ vào nhà kiểm tra.

Thấy vậy, Vương Lôi hơi sửng sốt một lúc, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, tựa hồ đã hiểu ra điều gì.

Hai viên cảnh sát đi vào nhà và nhìn xung quanh, nhìn thấy đĩa hạt dưa và trái cây trên bàn mặt chược, trông không giống cảnh đánh bạc, vì vậy họ nói: "Xin hãy cho tôi xem chứng minh thư của mọi người."

Bốn cô gái lần lượt xuất trình chứng minh thư, hai vị cảnh sát lần lượt kiểm tra danh tính của họ, nhưng chỉ có thẻ của Vương Lôi là họ không xem, trực tiếp trả lại.

"Cán bộ, tôi nghĩ chỉ là hiểu lầm thôi, chị em tốt chúng tôi chỉ là chơi bài tán gẫu, chưa từng làm chuyện phạm pháp gì." Phi Phi lo lắng nói.

"Được rồi! Chúng tôi đã hiểu, cảm ơn vì sự hợp tác của mọi người, phụ nữ các bạn hãy nghĩ về sự an toàn vào ban đêm. Chúng ta rời khỏi đây thôi."

"Cảm ơn hai vị quan tâm." Sau khi Phi Phi tiễn hai cảnh sát ra ngoài, cô ấy quay lại vỗ ngực: "Thật là đáng sợ."

"Nhìn dáng vẻ nhát gan của em đi, sợ cái gì? Chúng ta không ở đây để đánh bạc."

"Phù, thật tốt khi họ không vào phòng ngủ để kiểm tra."

"A? Em đang giấu cái gì trong phòng ngủ?"

"Tay..."

"Cái gì tay?"

"Còng tay..."

Vương Lôi tò mò quay lại và đi vào phòng ngủ của nhà Phi Phi, một lúc sau, cô ấy bước ra và dựa vào khung cửa, đưa ngón tay trỏ xoay tròn hai chiếc còng tay gợi cảm cùng với miếng bọt biển mềm mại màu hồng bên trong.

"Dì Phi Phi, tôi không còn gì để nói nữa, em thích chơi cái trò SM này với chồng mình à?"

Trong tình huống này, các cô gái còn lại đang cười thầm.

"Cứ coi như là thử cái gì đó mới mẻ đi, treo nó lên đầu giường giúp em và quên nó đi..." Phi Phi đỏ mặt ngay lập tức.

"Nhìn đi, cái đồ chơi hỏng của em, cảnh sát họ cũng không muốn quản đâu"

Sau cùng, Vương Lôi trở lại bàn mạt chược, các cô gái nghỉ giải lao và lấy điện thoại di động ra để kiểm tra thời gian và đọc các tin tức khác nhau trên mạng, có vẻ như trò chơi mạt chược đã kết thúc rồi.