Chương 10: Ta cưới nàng

Chủ tớ hai người Tô Uẩn trở về viện, trong phòng tiểu Lưu thị truyền ra tiếng ho kìm nén trầm thấp, doạ Sơ Ý nhanh chóng thổi tắt đèn l*иg.

Chủ tớ hai người không dám cử động, chờ tiếng ho dừng lại mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe thấy tiếng ho lúc nãy của tiểu nương, nghĩ đến bốn năm sau tiểu nương tiểu tuỵ như già đi mười mấy tuổi, trong lòng Tô Uẩn thắt lại.

Điều dưỡng thân thể cho tiểu nương thật sự không thể chậm chạp.

Thu hồi suy nghĩ, hai người chậm rãi đi vào trong sân, đến bên ngoài phòng, Tô Uẩn hạ thấp giọng với Sơ Ý đang thấp thỏm bất an: "Ngươi chớ lo lắng, Cố thế tử không làm khó ta, về sớm nghỉ ngơi đi."

Sơ Ý muốn nói lại thôi nhưng cái gì cũng chưa nói liền xoay người về phòng.

Sau khi kêu Sơ Ý về phòng, Tô Uẩn cũng về phòng.

Nàng nằm trên giường, mờ mịt nhìn màn trướng.

Hôm nay ở chung với Cố Thời Hành, cái loại cảm giác hắn cũng quay trở về càng ngày càng mãnh liệt.

Chẳng qua là dù hắn có trở về hay không thì sao lại đột nhiên nghi ngờ chuyện tối đó có mờ ám?

Hơn nữa lúc nàng nhắc đến coi như không có gì xảy ra, Cố Thời Hành giống như có chút không vui?

Từng vấn đề nghĩ không ra đáp án quấy nhiễu nàng làm nàng buồn bực, trong lòng một chút cũng không buồn ngủ.

Ngày hôm sau sắc mặt Tô Uẩn mệt mỏi, phải đánh một lớp phấn mới có thể che đi vẻ mệt mỏi, đi đến viện phía trước thỉnh an chủ mẫu.

Có lẽ một đêm chỉ ngủ chưa tới một canh giờ, sáng sớm mơ màng buồn ngủ, đang đứng nghe dạy dỗ mà suýt nữa ngủ gật rồi.

Ánh mắt ác độc của ma ma bên cạnh chủ mẫu Tô phủ, vừa nhìn là thấy Tô Uẩn uể oải mệt mỏi. Sau khi cau mày, ở bên lỗ tai chủ mẫu Tô phủ thấp giọng nói hai câu.

Chủ mẫu Tô phủ ngước mắt nhìn về phía Tô Uẩn, đúng lúc Tô Uẩn nhắm mắt lại, không có chút tinh thần.

Sắc mặt chủ mẫu trầm xuống.

Lúc Tô Uẩn ngước mắt liền nhìn thấy sắc mặt chủ mẫu trầm xuống đang nhìn mình, không khỏi âm thầm thở một hơi, trong lòng thầm nói hôm nay thế nào cũng không thể thiếu một trận dạy dỗ rồi.

Gặp Cố Thời Hành lúc nào cũng không phải là chuyện tốt.

Đúng như dự đoán, chủ mẫu trầm mặt, lạnh lùng nói: "Lục nha đầu, lời ta nói thật sự làm người khác mệt mỏi sao?"

Tô Uẩn tỉnh táo không ít, bộ dáng nghe theo và thành khẩn nhận sai: "Thưa mẫu thân, là tối qua con ngủ không đủ giấc cho nên buổi sáng mới không có tinh thần, khẩn cầu mẫu thân thứ lỗi."

Ngủ không đủ giấc không phải là lý do để biện minh trước mặt trưởng bối, giờ đây ngươi đã là một đại cô nương, còn không quy củ như vậy, nếu như ra bên ngoài, người ngoài cũng sẽ nói là Tô phủ dạy dỗ không tốt. Hôm nay sau khi giải tán, ngươi đến phật đường quỳ nửa canh giờ đi."

Tô Uẩn không biện mình, đáp một tiếng vâng.

Rốt cuộc là mình không cẩn thận, bị bắt quả tang cũng không có gì để giải thích.

Xử phạt không nặng không nhẹ, cũng làm cho huynh trưởng Tô Trường Thanh khó mà nói giúp.

Sau khi thỉnh an xong, nhũ mẫu bên cạnh chủ mẫu đi theo sau lưng Tô Uẩn, tựa hồ muốn đi giám sát Tô Uẩn có ngoan ngoãn đi từ đường phạt quỳ không.

Tô Trường Thanh liếc nhìn bóng lưng vài người, hạ thấp giọng cùng người hầu bên cạnh nói mấy câu, người hầu gật đầu, sau đó vội vàng rời đi trước.

Hơn nữa sau khi Tô Uẩn đi vào từ đường quỳ xuống, bà tử kia ở dưới mái hiên từ đường nhìn chằm chằm, giống như thiếu đi một cái nhìn, người bên trong sẽ lười biếng.

Không lâu sau Tô Trường Thanh đi vào, tỳ nữ bên cạnh bà tử nhắc nhở một tiếng, bà tử nhanh chóng xoay người hành lễ.

Lúc bà tử và tỳ nữ xoay người hành lễ, người hầu của Tô Trường Thanh thật nhanh chui vào trong từ đường, doạ cho Sơ Ý đứng canh giữ ở bên ngoài từ đường giật nảy mình, cũng may người hầu làm một động tác im lặng với nàng ta.

Tô Uẩn đang quỳ, trong từ đường có nhiều hơn một người cũng doạ cho nàng hết hồn, nhưng thấy là người hầu bên cạnh huynh trưởng mới bình tĩnh lại.

Người hầu vội vội vàng vàng cầm lấy đồ bao gối, nhỏ giọng vội nói: "Công tử phân phó tiểu nhân đem đồ bao gối đưa cho Lục cô nương, Lục cô nương nhanh mang vào, bên ngoài công tử đã đánh lạc hướng Chúc ma ma rồi."

Tô Uẩn cũng không ngu ngốc, vội vàng nhận lấy đồ bao gối nói với người hầu: "Thay ta nói với ca ca một tiếng cám ơn."

Người hầu gật đầu lại vội vàng từ từ đường chạy ra ngoài.

Tô Uẩn vội vàng mang vào đầu gối, lấy váy che lại.

Không lâu sau, tiếng nói chuyện bên ngoài biến mất, Tô Uẩn liền thẳng lưng quỳ trên đệm bồ đoàn, nhưng vì có đồ bao gối nên cũng thoải mái hơn nhiều.

Chúc ma ma từ trước cửa từ đường được mở một nửa nhìn qua, nhìn thấy Tô Uẩn ngoan ngoãn quỳ liền cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Tô Trường Thanh và người hầu trở về viện, Cố Thời Hành đứng lặng hồi lâu ở bên cạnh ao sen đang cho cá ăn.

Tô Trường Thanh đi qua cười nói: "Sao mà cho cá trong viện ta ăn một cách nhàn nhã như thế?"

Cố Thời Hành quay đầu liếc nhìn hắn ta, hơi nhíu mày kinh ngạc: "Ta cho rằng huynh đi cưỡi ngựa."

Tô Trường Thanh ngây người: "Tại sao cho rằng ta đi cưỡi ngựa thế?"

Ánh mắt Cố Thời Hành lướt qua hắn, rơi vào trên người người hầu đằng sau hắn ta: "Lúc nãy ta thấy Bắc Nghiên cầm đồ bao gối vội vàng chạy ra bên ngoài nên cho rằng hắn lấy cho huynh để đi cưỡi ngựa."

Người hầu tên Bắc Nghiên nhỏ giọng trả lời: "Lục cô nương bị phạt quỳ trong từ đường, công tử sai tiểu nhân về lấy đồ bao gối mang qua."

Cố Thời Hành cầm trong tay cái lon nhỏ đựng thức ăn cá, ngón trỏ khẽ nhúc nhích.

"Chớ lắm mồm." Tô Trường Thanh khẽ trách người hầu một tiếng.

Bắc Nghiên ngậm chặt mồm, không dám nói nữa.

Tô Trường Thanh quay đầu, mỉm cười với Cố Trường Thanh: "Chút chuyện nhỏ cũng không có gì."

Cố Trường Thanh khẽ cười: "Huynh phòng bị như vậy, thật giống như là ta sẽ muốn Lục muội của huynh vậy."

Tuy Tô Trường Thanh không lo lắng bạn tốt sẽ có ý nghĩ đối với Lục muội của mình nhưng vì mấy lời nói hôm qua cho nên cảnh giác một chút.

"Lục muội của ta gương mặt xinh đẹp, tính tình dịu hiền khôn khéo, người muốn cưới Lục muội rất nhiều, ta có thể không đề phòng sao?"

Trong rất nhiều tỷ muội, dung mạo của Tô Uẩn là xuất chúng nhất, tuy ngày thường rất ít ra cửa nhưng cũng có một số môn hộ không cao không thấp muốn đến cửa cầu hôn.

Chẳng qua là phía trên còn có Tô Ngữ Yên đứng hàng thứ tư, cho nên vẫn chưa đến phiên nói chuyện hôn sự của nàng.

Nghe nói có không ít người muốn cưới thê tử kiếp trước của mình, lại nghĩ đến đêm qua Tô Uẩn lạnh nhạt từ chối mình, không muốn làm phu nhân Cố gia. Sắc mặt Cố Thời Hành tuy chưa thay đổi nhưng tâm trạng trùng xuống.

Lon thức ăn cá trong tay đưa cho Mặc Đài, hắn nói với Tô Trường Thanh: "Ta có chính sự muốn nói với huynh."

Tô Trường Thanh nghe là chính sự, ý cười cũng thu lại, sau đó nói: "Đến thư phòng nói."

Hai người lần lượt đi vào thư phòng, Tô Trường Thanh đóng cửa lại.

Mặc Đài và Bắc Nghiên trông coi bên ngoài thư phòng.

Mặc Đài thấy người hầu đều ở xa xa liền hạ thấp giọng hỏi Bắc Nghiên bên cạnh: "Lúc nãy nghe ngươi nói Lục cô nương trong phủ bị phạt, chuyện này là thế nào?"

Ngay lúc Mặc Đài thấp thỏm lo lắng, Bắc Nghiên chế nhạo nói: "Ngươi mười sáu mười bảy tuổi rồi, sao mà giống như những phụ nhân kia thích nghe chuyện phiếm vậy chứ?"

Hai người quen biết cũng mấy năm rồi, nói chuyện cũng không quá nhiều chú ý.

Mặc Đài âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giả bộ tức giận: "Ta hỏi một chút thì sao nào!?"

Bắc Nghiên vỗ vỗ vai hắn ta, tựa như anh em nói: "Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng giận mà. Cũng không có gì, lúc buổi sáng thỉnh an chủ mẫu, Lục cô nương ngủ gật bị bắt quả tang."

Ngủ gật bị bắt quả tang?

Trong nháy mắt Mặc Đài phản ứng lại. Lục cô nương sáng sớm ngủ gật, chẳng lẽ là bởi vì tối qua thế tử nhà mình nửa đêm nửa hôm hẹn hò với cô nương người ta mới gây ra chuyện?

Lục cô nương bị thế tử làm liên luỵ rồi?

Trong thư phòng.

Cố Thời Hành ngồi đối diện Tô Trường Thanh, giọng nói lãnh đạm: "Loại hương mà hôm qua cho huynh xem có thể là hương mê tình."

Tô Trường Thanh sững người một chút: "Hương mê tình là cái gì?"

Tô Trường Thanh còn không biết hương mê tình là gì, chớ nói đến Tô Uẩn ở sâu trong hậu trạch. Tuy chưa điều tra rõ ràng nhưng Cố Thời Hành đối với lời nói của Tô Uẩn cũng tin bảy tám phần.

"Mật hương trong cung từng bị phi tử dùng để tranh sủng, sau khi bị phát hiện, phi tử cũng bị đày vào lãnh cung, sau đó bị liệt loại hương kí©ɧ ŧìиɧ bị cấm." Giọng nói không nhanh không chậm.

Nghe vậy, sắc mặt Tô Trường Thanh thay đổi, đè thấp giọng: "Huynh là nói có khả năng là người trong cung hạ thủ?"

Cố Thời Hành gật đầu "Ừ" một tiếng.

Tô Trường Thanh từ chỗ ngồi đứng lên, mang theo sự nôn nóng đi mấy vòng trong phòng. Trầm tư hồi lâu, sau khi đi tới vòng thứ ba mới dừng lại, ngồi về chỗ ngồi, bưng ly trà để trên tay hỏi: "Mục đích của những kẻ đó có lẽ muốn làm tổn hại thanh danh của huynh, nếu có người ở trong sương phòng thả tình hương, vậy chắc cũng sắp xếp nữ tử ở trong sương phòng, vậy nử tử đó?"

Nói đến lời cuối cùng, trong lòng Tô Trường Thanh như đánh trống, chỉ lo lắng ván đã đóng thuyền, chẳng qua là nữ tử trốn đi rồi, kẻ gian không được như ý mà thôi.

Nghĩ đến đây, hắn vội uống một ngụm nước trấn an.

Cố Thời Hành nhìn Tô Trường Thanh uống nước, chỉ suy tư một chút liền nghiêng người, đúng sự thật nói: "Nữ tử đó là Lục muội của huynh."

"Phốc...!" Tô Trường Thanh phun ngụm trà ra ngoài.

Cố Thời Hành tránh được nước trà hắn ta phun ra. Bởi vì né tránh nên không có bị nước trà bắn tung toé.

Tô Trường Thanh như bị sét đánh, vô cùng khϊếp sợ nhìn về phía Cố Thời Hành đối diện, thật lâu sau giọng nói mới run rẩy hỏi: "Không, không nói chơi chứ?"

Cố Thời Hành nhướng mi, sắc mặt nghiêm túc: "Ta có lúc nào nói đùa chứ?"

Tô Trường Thanh kinh ngạc lắc đầu, để ly nước xuống, theo đó chỉ nín thở hỏi: "Vậy chuyện đã thành chưa?"

Cố Thời Hành và Tô Trường Thanh cùng nhau lớn lên nên hiểu tính tình của hắn nhất.

Tô Trường Thanh biết danh tiết đối với nữ tử mà nói rất quan trọng, hắn cũng đối với vị muội muội Tô Uẩn này cũng có yêu mến, cho nên nhất định giữ bí mật. Huống chi muốn ở Tô phủ điều tra rõ ràng nguyên nhân kết quả, tất nhiên phải có sự phối hợp của Tô Trường Thanh.

Nếu như Tô Uẩn thật sự bị người khác làm hại, trong Tô phủ này phải có người có thể bảo vệ được nàng.

Mà Tô Trường Thanh chính là người được chọn tốt nhất.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và chờ mong của Tô Trường Thanh, Cố Thời Hành không nhanh không chậm bưng ly trà, thong thả uống một ngụm trà mới đối diện với ánh mắt hắn, chậm rãi hỏi ngược lại: "Huynh cho rằng ta vì sao đột nhiên để ý đến Lục muội của huynh?"

Tô Trường Thanh: ...

Cứng ngắc hồi lâu, Tô Trường Thanh mới hoàn hồn lại, sắc mặt trầm xuống, giọng nói hạ xuống thấp nhất nói: "Vậy bây giờ huynh định làm như thế nào? Không phải lỗi của huynh nhưng Lục muội của ta là một cô nương xinh đẹp trong sạch, lẽ ra có thẻ gả cho gia đình tốt nhưng lúc này huynh khiến muội ấy sao có thể gả cho người khác chứ?"

Cố Thời Hành đặt ly trà xuống, ánh mắt đối diện với Tô Trường Thanh không có chút do dự nào, giọng nói chậm rãi: "Ta cưới nàng."