Chương 2

Sau hai tuần không gặp, kỹ năng hôn môi của Chu Kỳ Lạc dường như có kỹ xảo hơn. Tôi không có thời gian để tự hỏi rằng liệu anh ấy có tập hôn cùng một nữ diễn viên nào trong đoàn làm phim hay không. Bởi chỉ cần tiếp xúc với nụ hôn này thôi cũng đã khiến tinh thần tôi bay bổng rồi.

Anh ấy mυ"ŧ lấy đầu lưỡi và cắn lấy môi tôi. Không giống như những nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng như trước mà nụ hôn này lại rất mãnh liệt và bá đạo. Điều này khiến tôi bắt đầu hình dung được cách anh ấy sẽ chạm vào các bộ phận khác trên cơ thể bạn như thể nào.

Hai người hôn môi nhau thuận thế ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Bị anh ấy khıêυ khí©h du͙© vọиɠ bằng nụ hôn, tôi ôm lấy cổ của anh, thân dưới vô thức cọ vào giữa hai đùi của anh.

Môi bị chăn lại, tôi chỉ có thể phát ra tiếng “ưm” nhỏ. Tuy nhiên, không đợi tôi nếm xong nụ hôn mât hồn này thì bàn tay của anh đã nắm chặt gáy tôi rồi kéo ra.

Tôi nhìn người trước mặt bằng đôi mắt ướŧ áŧ, làm sao lại có khí chất khác lạ dù khuôn mặt đẹp trai lại giống nhau chứ? Lạnh lùng, lãnh đạm nhưng lại phóng túng khó kiềm chế và thậm chí đầy quyền rũ.

Tôi nhìn anh ấy chậm rãi hé miệng, nhìn đôi môi anh ấy kề sát lại thì tôi chỉ muốn nếm lại nụ hôn kia. Anh ấy hỏi tôi: “Muốn làm không?” Tuy là một câu hỏi, nhưng từ miệng anh nói ra thì không thể nghi ngờ điều gì rồi.

Giống như bị ma quỷ dẫn dắt linh hồn, dụ dỗ du͙© vọиɠ mãnh liệt và bản năng nguyên thủy nhất trong trái tim. Tôi ngẩn người và trả lời: “Muốn anh”.

Anh ấy nheo mắt lại nhưng không phải cười. Dường như có một ánh vàng kim lướt trong đôi mắt xanh xám ấy. Sau đó, anh lười biếng giơ ngón tay lên vuốt ve môi tôi “Em biết phải làm như thế nào mà”.

Hành động này của anh đầy cám dỗ với tôi. Nếu là ngày thường, tôi có thể loay hoay và chần chừ một lúc thì hôm nay tôi lại thành thật đến không ngờ. Cơ thể phản ứng trước khi suy nghĩ, khi tỉnh táo lại, tôi đã quỳ trên ghế sofa ở giữa hai chân người đàn ông và đang dùng hai tay mở khóa thắt lưng cho anh. Khi tôi mở khóa quần dài của anh ra, còn chưa cởi xong qυầи ɭóŧ, tôi đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra: “không được dùng tay, dùng miệng”.

Động tác của tôi chỉ dừng lại một chút, sau đó cúi người tiến về phía trước rồi đưa miệng đến trước cái qυầи ɭóŧ nam màu đen. Tôi hé miệng dùng răng và môi phối hợp với nhau kéo nó xuống từng chút từng chút.

Quá trình này hơi chậm, dù sao thì tôi cũng không thành thạo lắm, chẳng có kỹ năng gì. Do đó trong quá trình lề mề này thì côn ŧᏂịŧ của anh đã bắt đầu cương cứng. Đến lúc đó tôi mới nhận ra nụ hôn nóng bỏng thiêu đốt vừa rồi chỉ mới khiến anh cứng một nửa mà thôi.

Từ khi nào mà Chu Kỳ Lạc của tôi lại trở nên thành thạo phóng túng như thế này rồi?