Chương 5

Tôi không suy nghĩ quá lâu bèn đưa ra quyết định. Tôi tin tưởng Chu Kỳ Lạc và tôi cũng tin tưởng vào cảm xúc của mình. Vì vậy, tôi đã đỡ lấy vai anh và quỳ xuống bên cạnh mép ghế sofa, bắp đùi dán vào đùi của đối phương.

Chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, tôi đã nuốt nước bọt xuốngmột cách lo lắng. Tôi luôn cảm thấy vật đó to như vậy nếu nhét vào, thật sự sẽ không rách sao? Rõ ràng là tôi đã làm điều này rất nhiều lần. Nhưng không rõ ảo giác này do đâu?

Tôi cố gắng nhằm ngay vị trí ngồi xuống, nhưng nhiều lần đều bị chệch vị trí làm côn ŧᏂịŧ quét vào môi dưới và khe mông nhạy cảm của tôi, chỉ là không thể cắm vào được. Còn Chu Kỳ Lạc không những không giúp gì mà còn giống như đang thưởng thức một màn trình diễn hay vậy.

Tôi đành phải nhìn anh chăm chú, cuối cùng nghĩ ra cách dùng tay vịn vào côn ŧᏂịŧ kia nhằm ngay cửa huyệt. Tôi hít thở sâu, sau đó ngồi xuống từng chút một. Tôi không dám dùng quá nhiều lực, cũng không nhấp quá nhanh, căn bản là cắm vào từng chút một rồi sau đó mới thở gấp ngồi xuống, cứ lặp lại như vậy. Dù vậy nhưng trán của tôi vẫn bị đổ mồ hôi.

“ Mới vào được một nửa" Mà người nào đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ giao hoan của hai người rồi nói một câu như không liên quan đến mình vậy.

Có thể do khó chịu nên bây giờ Chu Kỳ Lạc không còn khí thế sắc bén như ban nãy, tôi cũng to gan nói " Vậy anh dùng lực đi chứ – A! "

Chữ " A " cuối cùng ban đầu là một thán từ, nhưng nó đột ngột thay đổi âm điệu khi được thốt ra. Chỉ vì tôi chưa kịp nói xong, anh đã đưa tay đỡ eo tôi rồi ấn mạnh xuống.

Thật sự đúng là dùng lực vì tôi! Cơ thể tôi lập tức mềm nhũn vì một cú thúc này, tôi cắm đầu ngã vào vòng tay của người đàn ông, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Cảm giác trong người rất lạ, có phần tê dại và chua xót không biết là đau hay là sảng khoái .

" Thật, quá đáng mà” Tôi lẩm bẩm trước ngực anh.

Mặc dù giọng nói rất thấp nhưng anh vẫn nghe rõ. Nhưng anh ấy chỉ khẽ đáp một tiếng ừm rồi thì thầm vào tai bạn " Còn nhiều trò nữa "

Nói xong, anh nâng mông tôi tách ra, côn ŧᏂịŧ đang cắm vào rút ra trong cơ thể, đôi khi thật sâu như nghiền nát trong một phạm vi nhỏ và nhanh chóng đè nén, đôi khi mở căng và đóng lại đâm thật mạnh và sâu trong hoa huyệt.

Dần dần không thể kiềm nén, tôi ngửa cổ bật ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào. Anh ấy cũng không buông tha cho tôi dù giọng của tôi đã hét đến khàn. Hai tay buông thõng xuống bên hông, tôi cần phải tựa đầu vào cổ anh để giữ thăng bằng. Như con thuyền lênh đênh trên biển với những cơn sóng mãnh liệt dập dềnh lên xuống không thể dừng lại .

Sau đó, anh ấy ôm tôi, xoay người và đặt tôi xuống ghế sofa. Tôi bị anh ấy gập hai chân lại, đầu gối suýt chút chạm đến hai bên cổ. Côn ŧᏂịŧ ướŧ áŧ vừa rút ra lại bị ấn vào hoa huyệt, dưới cái nhìn của tôi thì nó từng chút một tiến vào trong cơ thể của tôi.

" Ưm ưm!” Theo động tác đâm vào của anh mà tôi thổn thức rêи ɾỉ. Cũng không biết là do kí©h thí©ɧ thị giác quá mạnh hay là tư thế này lướt qua điểm nhạy cảm của tôi khiến hoa kính co rút nhanh chóng. Mà người đàn ông lần này không vội trêu chọc tôi còn cười rộ lên một cách tinh nghịch và hỏi câu khiến tôi ngượng ngùng " Em lêи đỉиɦ rồi sao?"

Tôi không biết phải đáp lời anh ra sao bèn phải quay đầu đi không nhìn anh. Tôi quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể trốn thoát như thế này. Một giây tiếp theo, anh vươn tay trái ra bẻ cắm tôi, buộc tôi phải mở miệng, sau đó ngón tay phải còn chọc vào miệng. Cùng lúc đó, một đợt tấn công mới bắt đầu ở hạ thể, thậm chí cả miệng trên cũng không buông tha.

Ngón trỏ và ngón giữa của anh đảo qua lại trong miệng tôi, đôi khi còn khuấy đảo chiếc lưỡi của tôi, đôi khi lại thọc sâu vào cổ họng của tôi. Với tần suất ra vào của anh ấy, có vẻ như thứ trong miệng tôi không phải là ngón tay, mà là côn ŧᏂịŧ của anh. Điều này khiến tôi không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng vừa rồi mình deepthroat, tiểu huyệt ở hạ thể càng mυ"ŧ chặt hơn.

" Hừm , không.. " Tôi thốt ra các âm tiết không rõ và lắc đầu nhẹ nhưng vẫn không thể tránh những đầu ngón tay lộn xộn đang trong miệng. Hoặc có thể tôi không muốn thoát khỏi nó chút nào. Nhưng anh nhanh chóng rút ngón tay ra, rồi lại nắm lấy bên trong đầu gối của bạn và tập trung vào việc đâm rút côn ŧᏂịŧ.

Chống tay yếu ớt trên thành ghế sofa, tôi rêи ɾỉ không ngừng, đứt quãng gọi tên của anh “ Kỳ, Kỳ,... Lạc”.

Sau khi tôi vừa gọi, động tác của anh rõ ràng là dừng lại. Ngay sau đó, như bị kí©h thí©ɧ, anh kéo hai chân tôi lên, hông tôi như bị anh gần như treo trên không trung, bắp chân anh chạm vào ghế sofa rồi cúi người đút vào một cách mãnh liệt.

Tôi hét lên "A". Âm thanh sau đó bị chặn lại trong cổ họng một cách nhanh chóng và chính xác.