Chương 6

Anh thọc vào rút ra hàng chục lần trong một tư thế gian nan như vậy, tần suất ngày càng nhanh, cuối cùng côn ŧᏂịŧ trong cơ thể giật giật vài cái, tôi cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng bắn tung tóe vào hoa kính nhạy cảm của mình.

Như thể tôi đã bị đánh thức khỏi một giấc mơ, đôi mắt tôi mở to vì kinh ngạc. Tôi không thể nói gì bởi vì tôi bây giờ không biết phải nói gì. Chỉ có thể nhìn người trước mặt với vẻ mặt không thể tin được, hy vọng rằng anh có thể cho bạn một lời giải thích hoặc loại bỏ lớp ngụy trang và thay đổi trở lại Chu Kỳ Lạc của thường ngày, sau đó xấu hổ nhận lỗi “Là anh không nhịn được, là anh sai.”

Nhưng lại không có, anh cũng không giải thích hay đổi lại thành Chu Kỳ Lạc của tôi, chứ đừng nói là xin lỗi.

Nếu tôi chỉ bị sốc, nghi ngờ và thất vọng vào lúc này. Vậy thì sau đó, tôi hy vọng rằng mình có thể phát điên.

Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến từ hành lang. Nhưng ngoài Chu Kỳ Lạc, còn ai có chìa khóa vào nhà và tôi chợt nhớ rằng người đàn ông có mái tóc màu bạc này có khuôn mặt giống Chu Kỳ Lạc không mở cửa bằng chìa khóa nhà. Mà là do tôi mở cửa khi nghe thấy tiếng động và tiếng bước chân ở cửa.

Tôi đã dẫn sói vào nhà sao? Người này không phải là Chu Kỳ Lạc sao?

Sẽ không! Trên đời này thực sự có người giống nhau như vậy sao? Ngoài việc trưởng thành và lãnh đạm hơn một chút, người trước mắt cơ bản chính là Chu Kỳ Lạc mà!

Tôi vẫn ôm hy vọng như vậy trong trái tim. Tôi chỉ mong rằng người bước vào cửa không phải là bạn trai của tôi, mà là một người nào đó, dù ngay bây giờ tôi đang khỏa thân. Người đàn ông trước người tôi cũng nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa. Khi anh buông hai chân tôi ra, ánh mắt quay ra dõi theo nơi phát ra âm thanh.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, quen thuộc. Trước khi nhìn thấy người đó thì đã nghe thấy giọng nói trước.

Người đó gần như hào hứng khi gọi tên tôi rằng " Lạc Lạc của em đã trở lại đây”.

Tôi đã quá hy vọng rằng giọng nói này không phải của Chu Kỳ Lạc, tôi gấp gáp đến độ sắp rơi nước mắt. Tôi hoảng hốt đưa tay ra định đẩy người kia nhưng anh đã nắm lấy hai tay và đè tôi xuống ghế sofa.

" Anh có đem ... " Chưa kịp dứt lời thì người đã vào đến phòng khách, nhìn toàn cảnh mọi thứ, khi người đó nhìn thấy tôi thì tôi cũng thấy người đó. Kỳ vọng của tôi đã thất bại rồi.

Đây là Chu Kỳ Lạc, Chu Kỳ Lạc của tôi. Mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh thẳm, ngay cả nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời cũng đông cứng trên khuôn mặt, đó vẫn là mặt trời nhỏ của tôi. Nhưng tôi ... Đã nhận nhầm người. Thật nực cười.

Tiếng “cạch” vang lên, vật trong tay Chu Kỳ Lạc rơi xuống đất, hộp giấy lộ ra, là bánh ngọt trứng muối mà tôi thích nhất và rất khó để mua.

Hóa ra đây là điều bất ngờ của anh.

Tôi đang trần trụi bị người đàn ông khác đè lên ghế sofa, còn phần thân dưới của tôi và hắn thậm chí vẫn còn dán sát vào nhau. Đây là tình huống trước mắt Chu Kỳ Lạc. Tôi không thể tưởng tượng được Chu Kỳ Lạc sẽ cảm thấy thế nào vào lúc này.

Tôi không biết liệu Chu Kỳ Lạc có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này hay không. Chỉ biết là không khí trong phòng như bị nén lại trong phút chốc khiến người ta khó thở. Nhìn Chu Kỳ Lạc giận tái mặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Chu Kỳ Lạc nhỏ giọng nói với người đàn ông tóc bạc đang đè trên người tôi " Tôi lệnh cho anh ... " Anh cố gắng khống chế đối phương bằng khả năng của mình.

Tuy nhiên, ngay khi anh thốt ra từ " tôi " đầu tiên, một giọng nói khác tiếp theo, gần như áp đảo giọng của Chu Kỳ Lạc. Cùng một câu nhưng với một giọng điệu khác " Tôi lệnh cho anh".

Chỉ sau bốn chữ này thì Chu Kỳ Lạc của tôi dường như bị đóng băng, choáng váng và bị tước quyền điều khiển giọng nói.

Tôi dường như nhìn thấy sự bàng hoàng và không cam lòng trong mắt anh, thậm chí là sự tuyệt vọng và căm thù. Nhưng tôi có thể làm gì ngoài việc khóc chứ?

Mà người tóc bạc kia lại lên tiếng, lần này anh ra mệnh lệnh trước "Từ giờ phút này, không được chống lại tôi ".