Chương 3

Để có được thân hình khoẻ mạnh, Giản Gia chưa bao giờ lơ là việc tập thể dục. Nàng ấy có sức khỏe để đảm đương một số công việc bán thời gian. Nhưng nguyên chủ thì khác, tay không nhấc nổi, trên vai không thể vác, chỉ dám nói thầm trong đầu, ngày thường ngay cả một con gà cũng không bắt được. Trước đó, Hà Hiểu Hồng có thể dùng một cành cây nhỏ đánh chết nguyên chủ, thân thể như vậy sao có thể đấu với Hà Tiểu Hồng, người thường làm công việc đồng áng?

Giản Gia mới tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ được hai ngày, nàng biết rằng chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể chống lại được Hà Tiểu Hồng. Nhưng chiến đấu không chỉ cần sức mạnh mà còn cần kỹ thuật. Để bảo vệ bản thân, cô đã học Sanda* một thời gian, bây giờ kiến

thức trong đầu nàng đã phát huy tác dụng. Vị trí bị nàng nhéo đặc biệt nhạy cảm, có thể đau gấp bội, tuy rằng cái tát nàng tát không lay chuyển được chân răng của Hà Tiểu Hồng nhưng có thể để lại vết đỏ sưng tấy trên má ả.

*Sanda: kỹ năng đấm bốc

Những thứ Giản Gia thiếu là sức mạnh và kỹ năng, từng đấy cũng đủ để Hà Tiểu Hồng há hốc miệng.

Trong cơn đau dữ dội, Hà Tiểu Hồng khó thở, đau dữ dội ở ngực và cổ, máu chảy ra từ má còn có trong miệng. Lúc này, ả không còn vẻ bình tĩnh như trước nữa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Người phụ nữ bị ghìm xuống kinh hãi hét lên: "Gϊếŧ - gϊếŧ -"

Vào buổi trưa, dân làng hai ba người đang thu hoạch lúa mì trên cánh đồng lúa mì. Nghe thấy tiếng hét của Hà Tiểu Hồng, mọi người đặt liềm xuống và nhanh chóng chạy về phía tranh chấp.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Giản Gia đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Đối với một thôn nữ ngu dốt, một đòn tấn công vũ lực như vậy cũng đủ khiến cô sợ hãi.

Hà Tiểu Hồng cuộn người ngã xuống đất, hai má sưng tấy đỏ bừng, khóe miệng chảy ra máu, trên mặt đầy nước mắt và nước mũi trộn lẫn bụi bặm.

Dân làng nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, lúc này có người muốn dạy dỗ Giản Gia: "Nàng ấy dù sao cũng là chị dâu của ngươi, sao ngươi có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?"

Giản Gia mặt lạnh lùng: “Ngươi nghĩ ả là ai, chị dâu của ta? Ả ăn đồ ăn của nhà họ Giản ta, ở trong nhà của nhà họ Giản, còn mắng mỏ cha mẹ của Giản Gia ta. Ngày thường thì lăng mạ và ngược đãi ta những thứ này không tính là gì, nhưng làm nhục cha mẹ ta trước mặt ta hết lần này đến lần khác, đừng nói rằng chỉ đánh nàng ta, nếu có đến tận nha môn làm ầm ĩ, ta cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”

Nhiều người sửng sốt: “Nàng ấy chửi thế là không đúng, nhưng đánh nàng ta thì không thể được…”

Nghe vậy, Giản Gia cười khúc khích: “Không được? Khi Hà thị đánh ta, tại sao lại không ai bảo ả ta đuối lý?" Nói xong, Giản Gia đá thẳng vào chiếc ghế nhỏ dưới bóng cây, vuốt thẳng quần áo của bản thân. Nàng ngồi xuống, nhìn dân làng xung quanh và nói: "Trời ạ, ta đánh ả đấy. Nếu các ngươi cho rằng ta làm không đúng thì cứ đi báo quan đi. Ta sẽ đợi ở đây. "

Báo quan? Dân làng thôn Giản Gia phần lớn không biết cổng nha môn đi hướng nào, trong lòng người dân lại sợ quan lại, nếu đến báo quan, họ chỉ biết run rẩy chứ không biết nói gì.

Giản Gia cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn Hà Tiểu Hồng đang nằm co ro một bên như chó chết. Đêm qua nàng nghe Hà Tiểu Hồng bàn bạc với chồng ả về việc sẽ gả nàng để đổi lấy sính lễ, sau khi thu hoạch lúa mì xong, bà mối sẽ cùng người ta đến nhà.

Thực sự là buồn cười, cái gọi là nhận nuôi vốn đã buồn cười rồi, bây giờ cái gọi là anh chị dâu này lại ra tay với nàng.

Giản Gia, người biết rõ diễn biến tiếp theo của cốt truyện, cười lạnh: Bán nàng ấy cũng được, nhưng còn phải xem anh kế và chị dâu của nàng có mệnh lớn, không sợ con dao phay trong bếp không.