Chương 3

Edit: Thỏ

Không đợi chỉ thị Quân Ung Vương, hai vị tướng sĩ từ phía sau đi ra đem Lục Húc dang quỳ trên mặt đất áp xuống.

Qua tấm màn mỏng manh, Kỳ Nhu nghe từng âm thanh bên ngoài. Nàng thấy không ổn, xốc tấm màn muốn xuống xe ngựa, lại bị hai con đại bàng to lớn ngăn lại.

Quân Ung Vương xoay người xuống ngựa, chậm rãi bước đến phía xe ngựa của Kỳ Nhu.

“Ngươi định làm gì A Sơn ca ca?” Kỳ Nhu bắt lấy cánh tay hắn, âm thanh run rẩy hỏi.

Từng ánh mắt nàng nhìn hắn đều mang theo sợ hãi, điều này khiến cho tâm Quân Ung Vương ẩn đau, hắn vén vài sợi tóc rơi xuống của Kỳ Nhu ra phía sau tai.

Hắn cũng không hy vọng Kỳ Nhu dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn, nếu có thể, hắn hy vọng nàng vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ. Giống như khi đó, hắn là cả thế giới của nàng.

“Làm cái gì? —— Vậy là do Nhu Nhi quyết định rồi.” Động tác ôn nhu, tiếng nói ôn hòa, lại lôi cuốn nồng đậm, lời nói khiến người không rét mà run.

Kỳ Nhu biết rõ Vệ Hoài Tị sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục Húc như vậy, nhưng Lục Húc lại không làm chuyện gì sai, nàng nhẹ giọng mềm mỏng nói: “Vốn dĩ tất cả đều do ta cầu xin A Sơn ca ca làm, y vô tội, ngươi thả y được không.”

Nàng yếu thế nên không dám đánh cược, đã quá nhiều người vì nàng mà bỏ mạng. Hiện tại chỉ cần nàng nhắm một mắt lại, liền nhớ tới những người vô tội chết thảm trước mặt nàng.

Khoé miệng Quân Ung Vương lộ ra ý cười lạnh nhạt, “Nếu ngươi cứ mãi ngoan như này thì thật tốt.”

Lúc nào cũng phải bức tới nóng nảy mới biết được sợ hãi.

Trầm ổn, nho nhã lễ độ, hắn rõ ràng không phải là người như vậy, nhưng nhất cử nhất động làm nên lại thập phần thuần thục.

Kỳ Nhu trong lòng thì khinh thường, lại không thể không vì A Sơn ca ca mà cúi đầu trước hắn, nước mắt nàng đảo quanh hốc mắt, mang theo tiếng nức nở rất nhỏ.

“Ta ngoan… Ta ngoan, ta không bao giờ chạy, ta nghe sẽ nghe lời ngươi nói, cầu xin ngươi hãy thả A Sơn ca ca đi.”

“AA……”

Cách đó không xa lại lần nữa truyền đến tiếng kêu thảm thiết thống khổ của Lục Húc, tâm trạng của Kỳ Nhu cực kỳ căng thẳng.

Nàng hất bỏ Quân Ung Vương liền nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, Quân Ung Vương nơi nào chịu dừng.

Hắn trở tay gắt gao túm chặt cánh tay nàng, hai người ánh mắt chạm nhau.

Kỳ Nhu giơ tay hướng đến mặt hắn đánh, Quân Ung Vương theo bản năng dùng tay ngăn lại, nhưng gương mặt vẫn bị móng tay nàng quẹt phải.

Chỉ trong thoáng chốc trên mặt trở nên nóng rát, hô hấp hắn ngưng trệ, hai mắt híp lại. Hắn giơ tay xoa nhẹ chỗ bị đau một cái, cong môi cười.

Lúc sau hắn bỏ tay ra thấy trên đó có chút ẩm ướt.

Không khí dần trở nên lạnh hơn, phải biết rằng, ai cũng hiểu được Quân Ung Vương thân là hoàng tử đến thánh nhân cũng phải sủng ái, chưa bao giờ có người dám bất kính với hắn.

Đây là lần đầu tiên dám có người động thủ với hắn, mà lại là tiểu nữ tử thoạt nhìn mỏng manh, yếu đuối.

Các tướng sĩ như ngừng thở, sôi nổi quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên.

Quân Ung Vương nắm chặt cằm Kỳ nhu, gương mặt hắn lộ rõ vẻ ương ngạnh.

Nhiều năm trên chiến trường khiến mặt mày Hắn lộ ra vẻ tàn bạo cùng nguy hiểm: “Lá gan thật không nhỏ, có biết bằng một cái tát này của ngươi, Cô vương có thể lấy toàn bộ tính mạng của gia tộc ngươi hay không .”

Nghe xong lời hắn nói, Kỳ Nhu lúc trước nhu nhược nay đã trở thành hư không, không chút sợ hãi, căm tức nhìn đôi mắt hắn, cắn răng nói: “Ngươi thật ti tiện! Ta đã nói ta không chạy! Ngươi còn muốn như thế nào!”

Đầu tiên là những người xung quanh, sau là tộc nhân, trừ bỏ uy hϊếp, hắn gần như không còn phương pháp gì để khác đối phó nàng.

Quân Ung Vương cười khẽ, như là nghe thấy được chuyện gì buồn cười, “Ti tiện? Là ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhu Nhi, vì ngươi Cô vương không biết đã phá bỏ bao nhiêu tiền lệ.”

Tiếng kêu thảm thiết của Lục Húc đã dần dần trở nên yếu đi, y bị kéo dài tới trước mặt Kỳ Nhu quả thực là diều tàn nhẫn nhất.

Cả người toàn máu đen, gần như bị sốc, đôi tay Kỳ Nhu gắt gao che miệng mình lại, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, cả người sớm đã run đến không còn bộ dạng.