Chương 5.5

9. Ngày thứ chín

===================

Đây là Hứa Diệc tám ngày nay ngủ đến thoải mái.

Cậu không có sức thức đêm, ở buổi sáng càng không có khi bị Cố Húc hôn tỉnh.

Cánh tay hắn đặt ở dưới cổ cậu làm đầu cậu gối hơn cao chút, Hứa Diệc cả người nằm gọn ở trong lòng ngực Cố Húc, hai tay của cậu ôm eo hắn, đầu rúc vào ngực hắn.

Hai chân Cố Húc cũng đem Hứa Diệc kẹp ở trong đó, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà gắt gao dính vào nhau.

Chăn chỉ che đến bên hông bọn họ, trên người vệt đỏ liền bại lộ, Hứa Diệc phần lớn vì dấu hôn, từng mảnh từng mảnh dấu vết trải rộng trên làn da trắng nõn, cũng có chút đẹp.

Cố Húc trên người toàn là vết cắn hoặc dấu vết cào của Hứa Diệc, một vòng một vòng dấu răng cùng vết cào.

Cố Húc mở mắt, hắn kéo chăn qua bả vai Hứa Diệc, đem cậu ôm sát hơn chút.

Hứa Diệc lông mi nhẹ chớp vài cái, không có tỉnh.

Cố Húc duỗi tay ở trên eo cậu xoa, xoa đến hơi hơi nóng lên, đυ.ng tới rất nhiều lần, Hứa Diệc cuối cùng tỉnh.

Cậu hướng bên cạnh trốn một chút, đã bị Cố Húc ôm khóa lại không cho động.

Hứa Diệc dùng tay chụp hắn, nói: “Ngứa.”

Cố Húc tay thả lỏng chút, dùng bàn tay ở eo cậu vuốt ve.

Hứa Diệc cắn môi nhẫn cười, vẫn là không cẩn thận tiết ra tiếng, híp mắt nhìn về phía Cố Húc, “Ha ha ha —— ngứa —— đừng —— ha ha ha ——”

Cố Húc khóe miệng câu lên một chút, ngừng tay.

Hứa Diệc cười đến khóe mắt ngậm nước mắt, nhưng mở to mắt để sát vào Cố Húc, nói: “Anh…… Có phải hay không vừa cười?”

Cố Húc dùng một ngón tay chọc cậu, Hứa Diệc thiếu chút nữa giật bắn lên, theo bản năng mà đá vào chân Cố Húc.

Cố Húc nói: “Không.”

Hứa Diệc không tin, lỗ tai hồng cách cậu càng gần, đôi mắt cùng khóe miệng cơ hồ dán ở bên nhau.

Cố Húc nghe được cậu nhỏ giọng nói: “Ta không tin.”

Rồi sau đó, Hứa Diệc dùng ngón tay ở trên cánh môi Cố Húc hơi niết, sức lực rất nhỏ, Cố Húc lại cảm thấy có điểm ngứa.

Hắn bắt được ngón tay Hứa Diệc, ở trên đầu ngón tay hôn một chút.

Hứa Diệc cong lên khóe miệng, nhìn hắn nói: “Anh cười một chút, được không?”

Cố Húc: “Không tốt.”

Hứa Diệc khóe miệng lập tức trở nên bẹp, lại nói: “Cười một chút.”

Cố Húc vẫn là không đáp ứng, cậu liền ở trước ngực hắn cọ cọ, đầu tóc mềm mại cọ qua làn da Cố Húc, làm tâm hắn đều mềm.

Hắn đem Hứa Diệc ôm lấy, để cậu dựa vào trên người mình, ngón cái ở trên khóe miệng vuốt ve, không tự chủ được mà môi gợi lên một vòng cung, biên độ cực nhỏ, là Hứa Diệc dựa vào trên người hắn cẩn thận quan sát mới nhìn thấy.

Hứa Diệc ngẩng đầu, hai mắt phát ra ánh sang thẳng tắp nhìn về phía Cố Húc, cười nói: “Anh cười!”

Cố Húc: “Ừm.”

Ngay sau đó, hắn liền đem đầu cậu ấn ở trên ngực.

Hắn đột nhiên phát giác, so với hình ảnh Hứa Diệc mang bịt mắt khóc thút thít, hắn tựa hồ càng thích xem cậu cười.

Lỗ tai Hứa Diệc dán ở trái tim hắn, nghe được trong thân thể hắn tiếng tim đập một chút một chút hữu lực, cậu giống như đang nghe âm thanh êm tai, nhắm hai mắt lại.

Tay Cố Húc ở trên lưng cậu có quy luật mà vỗ vỗ, làm cậu thiếu chút nữa lại tiếp tục ngủ.

Hứa Diệc ngồi dậy, thấy được cơ bụng của Cố Húc.