Chương 6

Tổng cộng có tám khối, hình dáng rõ ràng, thập phần đối xứng.

Hứa Diệc dùng tay ở cơ bụng sờ sờ, trên mặt còn mang theo ý cười, giống như cơ bụng là cậu họa ra.

Cố Húc đứng dậy đem cậu bế lên, không cho cậu sờ soạng.

Rốt cuộc buổi sang là đoạn thời gian nam nhân tìиɧ ɖu͙© cực kỳ tràn đầy.

Hứa Diệc bị hắn ôm đến phòng tắm.

Hắn giúp cậu rửa mặt, Hứa Diệc nhìn trong gương là cơ thể mình bị dấu vết che kín, nhớ tới ngày hôm qua, lại mặt đỏ.

Hứa Diệc đạp lên chân Cố Húc, Cố Húc một bàn tay ôm eo tránh cho cậu ngã xuống đi, hai người cùng nhau rửa mặt.

Cố Húc không chịu đem Hứa Diệc buông xuống, cơ hồ cả ngày đều ôm Hứa Diệc.

Hứa Diệc eo vẫn là có chút mỏi, bị ôm đến thoải mái, cũng lười cử động.

Lúc chạng vạng, ánh sáng mặt trời xuyên qualay động cao ốc building, lại xuyên thấu qua một tầng pha lê hơi mỏng.

Hứa Diệc nhìn một góc kia lộ ra ánh hoàng hôn, đột nhiên mở miệng hỏi: “Cố Húc, anh vì cái gì muốn…. em?”

Hắn không có nói thẳng, nhưng hai người đều hiểu.

Cố Húc đem cằm dựa vào trên vai hắn, cắn hắn nhĩ tiêm, nói: “Thích em.”

Hứa Diệc ngửa đầu, “Thật sự?”

Cố Húc nhìn cậu, trong mắt là tình yêu vô pháp che giấu, Hứa Diệc cảm thấy mặt nóng lên, ánh mắt thẹn thùng quay đầu né tránh.

Nhưng bị Cố Húc bóp lấy cằm, Cố Húc nói: “Ừm, thật sự.”

Sau đó, hắn liền cúi đầu hôn Hứa Diệc.

Ánh sáng chiếu vào trên mặt bọn họ, nhìn, có lẽ là màu đỏ, cũng là màu hồng phấn.

Bọn họ hôn đến lúc hoàng hôn hoàn toàn hạ xuống , màu đen lặng yên bò lên trên phía chân trời, nhưng vẫn như cũ có ánh sáng lập lòe, là trong mắt bọn họ nhìn về phía lẫn nhau.

10. Phiên ngoại một

====================

Cố Húc chưa từng nghĩ rằng chính mình sẽ để ý một người.

Người kia, là hàng xóm của hắn —— một người lớn lên vừa xinh đẹp lại thẹn thùng.

.

Hắn đã không đếm được bao nhiêu lần bắt được cậu nhìn lén mình.

Hàng xóm giống như cho rằng cậu che giấu rất tốt, nhưng kỳ thật Cố Húc luôn liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.

Hàng xóm khi ở thang máy đều sẽ đứng ở phía sau hắn, đôi mắt mỗi lần đều phát sáng nhìn hắn, nhìn đến phi thường mê mẩn.

Hàng xóm ánh mắt trốn tránh, lại tránh không được Cố Húc ở trên cửa thang máy thấy được động tác của cậu.

Sau đó, Cố Húc lại phát hiện, hắn cùng hàng xóm mỗi ngày ra cửa thời gian giống nhau, hắn mở cửa, trong chốc lát, cửa hàng xóm liền sẽ mở ra, đoán chắc thời gian giống nhau.

Nhưng nhiều lần đều như vậy, mỗi lần giống nhau.

Ra cửa, không khỏi cũng có chút quá gian.

Động tác cậu nhỏ nhiều, dùng kỹ thuật diễn vụng về để che giấu, mỗi lần đều bị Cố Húc nhẹ nhàng nhìn thấu, chỉ là hắn vẫn luôn không nói ra.

Cố Húc cũng không chán ghét động tác nhỏ đó, ngược lại bị câu đến tâm càng ngày càng ngứa.

Để cho Cố Húc tâm ngứa, hàng xóm cơ hồ mỗi ngày đều ở ban công chờ xem hắn.

Cố Húc tắm rửa xong, thông thường đều sẽ ướt tóc đứng ở trên ban công, thổi gió đêm, cầm khăn lông chậm rãi lau.

Sau lại hắn phát hiện, cách vách ban công trong một góc thường xuyên trốn tránh một người, tựa hồ cho rằng chính mình giấu ở trong bóng tối liền sẽ không bại lộ.

Kỳ thật, Cố Húc bên này, ánh sáng mỏng manh chiếu đến cách vách, liền vừa vặn chiếu tới hàng xóm.

Mặt của hàng xóm tuy không rõ, nhưng đôi mắt rất sáng, thẳng tắp mà nhìn về phía Cố Húc, Cố Húc liền sẽ đứng ở chỗ đó thật thời gian thật lâu.

Cố Húc có khi bận quá bỏ lỡ thời gian, vẫn là sẽ đi ra ban công xem một cái.

Hàng xóm còn ở, cậu đứng ở ban công, đèn sáng, hắn liền đứng ở chỗ đó, không biết đang xem cảnh đêm đen nhánh hay vẫn là nơi lầu cao sáng lên, sặc sỡ ánh đèn.

Cố Húc cũng trở thành một kẻ rình coi, hắn đứng ở trong bóng tối, cũng không tránh né, quang minh chính đại mà nhìn cậu, chờ đến thời điểm hàng xóm phát hiện, liền sẽ bật đèn lên, làm bộ vừa tới.

Hàng xóm mỗi lần đều sẽ kinh hỉ, bởi vì Cố Húc thấy được cậu cười.

Chẳng qua bọn họ cũng chỉ có vài lần là cùng nhau bật đèn.

Bọn họ đối diện quá vô số lần, hàng xóm có khi trên mặt mang theo ý cười, Cố Húc sắc mặt bình tĩnh lại trước sau như một.

Nhưng này chỉ là cảm xúc của hắn bị xao động rõ rệt.

Cố Húc trong lòng xao động vô cùng, cảm thấy hàng xóm đang không ngừng khiêu chiến kiên nhẫn của mình, hắn có rất nhiều lần đều muốn được mở miệng nói chuyện, nhưng hàng xóm lại luôn chạy trốn.

Thời điểm mỗi lần hàng xóm chạy trốn, hắn đều ảo tưởng đem cậu bắt được, nhốt trong phòng của mình, cậu chỉ có thể nhìn một mình hắn.

Cố Húc chỉ có thể kiềm chế cảm xúc muốn bắt cậu lại của chình mình.

Nhưng hắn không nghĩ tới, hàng xóm cũng sẽ chủ động dâng đến.

Ngày đó, Cố Húc ở ban công, gió lạnh thổi cả đêm, đều không nhìn thấy thân ảnh của hàng xóm, hắn vẫn luôn chờ, chờ đến khi cửa bị gõ vang.

Mở cửa ra, phía sau cửa, hắn phát hiện là hàng xóm đang say rượu.

Cậu lung lay mà bước vào nhà, còn nói mình là ăn trộm xông tới cướp đồ.

Cố Húc nhìn cậu không động, thẳng đến khi cậu nói muốn đi ra ngoài báo nguy.

Ở bước chân đến cửa, trong một khắc, đầu óc Cố Húc không biết vì cái gì liền mất khống chế, chỉ huy tay hắn đem hàng xóm kéo lại, còn giữ cửa nhanh chóng đóng lại.

Hắn cuối cùng cũng được sờ hàng xóm, chỉ là mang theo mùi rượu, hương vị có chút khó coi.

Cố Húc lau thân cho cậu, đổi quần áo, đem cậu đặt ở trên giường khi cậu còn đang lẩm bẩm báo nguy.

Cố Húc ngăn chặn miệng cậu, dùng miệng mình.

Hắn cảm nhận được tư vị hôn môi, cảm nhận được môi lưỡi mềm mại của hàng xóm.

Hàng xóm né tránh, hắn sẽ ôm chặt cậu cưỡng hôn.

Bị hôn đến thảm, cậu liền sẽ phát ra âm thanh, đây là Cố Húc lần đầu tiên nghe được âm thanh của cậu.

Thật lâu sau, hàng xóm bị hôn đến mệt mỏi, Cố Húc liền không hề hôn cậu nữa, chỉ là ôm ôm khẽ vuốt ve.

Cố Húc hỏi tên cậu, cậu còn ngoan ngoãn mà trả lời, nói: Hứa Diệc.

Hứa Diệc lăn lộn nửa đêm, cuối cùng ngủ.

Nhưng Cố Húc còn đang nhìn cậu, an tĩnh mà nhìn, thẳng đến sắc trời sáng.

Cố Húc đột nhiên đứng dậy, hắn cho Hứa Diệc đeo bịt mắt.

Nhìn trong chốc lát sau, lấy ra còng tay mình mới mua không lâu đem cậu khóa ở trên giường.

Hắn suy nghĩ một đêm, vẫn là che khuất đôi mắt của cậu.

Sau đó, Hứa Diệc hỏi hắn: “Anh không sợ em biến mất đi báo cảnh sát tìm tới cửa sao?”

Cố Húc lại nói: “Em sẽ làm ngươi yêu anh, vĩnh viễn không rời đi.”

Hắn vuốt ve mặt cậu, hôn hắn đôi mắt, “Bảo bối, em nhất định sẽ như vậy.”

Hứa Diệc quay đầu tránh né ánh mắt, lại bị Cố Húc ngậm lấy lỗ tai đỏ bừng dần nóng lên.

Cậu đích xác yêu hắn.