Chương 5

Đợi đến khi hơi thở đằng sau tấm bình phong dần dần có quy luật thì cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Phó Thanh Hàn rón rén đi ra từ trong phòng, tiện tay kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy ra hộp thuốc lá, thành thạo giũ ra một điếu thuốc rồi ngậm lấy, hắn không sờ được bật lửa ở trong túi áo, đi sờ vào túi quần, vẫn không tìm thấy thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Phó Thanh Hàn giật mình, lúc này bấm tắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.

Trong phòng một mảng tối đen, yên ắng, ngay cả tiếng động xoay người cũng không có.

Phó Thanh Hàn lúc này mới thả lỏng, đi đến ban công, cẩn thận đóng chặt tấm cửa thủy tinh rồi mới gọi lại cuộc gọi vừa rồi.

"Tổng giám đốc Phó, hôm qua ngài đi gấp quá, vẫn còn có một số văn kiện chờ ngài ký tên mới có thể tiến hành, chuyện đấu thầu bất động sản Đông Hồ, ngài không lên tiếng, không ai dám làm." Thư ký điều hành nói một chuỗi dài như pháo liên thanh, ngay cả thở cũng không kịp thở, đi thẳng vào chủ đề, "Khi nào ngài trở về ạ?”

Phó Thanh Hàn nhéo nhéo sống mũi.

Phóng thích tin tức tố suốt đêm không phải là công việc dễ dàng, thiếu ngủ, tập trung tinh thần quá độ, phóng thích tin tức tố đến mức khiêu chiến cực hạn, tiêu hao đến mức khiến phản ứng của hắn cũng có chút chậm chạp, xung quanh hốc mắt chua xót không thôi.

Vốn dĩ thời kỳ rối loạn của Giang Thời Vân là tuần sau, cho nên hắn đã chuyển rất nhiều công việc cần xử lý vào tuần này, không ngờ rằng thời kỳ hỗn loạn bất ngờ đến sớm, thành ra tất cả mọi chuyện đều chất đống vào một chỗ.

"Tạm thời vẫn chưa được, tôi sẽ tranh thủ thời gian qua sau."

Thư ký điều hành dừng một chút: "Phu … trạng thái của cậu Giang vẫn chưa ổn định sao ạ?”

"Rất tệ."

"Hạng mục có thể đẩy được tôi sẽ cố gắng đẩy lùi về phía sau, những hạng mục khác tôi sẽ đưa tài liệu đưa đến nhà ngài." Thư ký điều hành cũng bị thái độ của Phó Thanh Hàn lây nhiễm, không khỏi hạ thấp giọng, "Thế nhưng có một số hạng mục vẫn cần đích thân ngài tới đây."

Phó Thanh Hàn suy tư một lát: "Ngày mai đi."

Thư ký điều hành thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt quá, ngài bận trước, tôi sẽ …"

"Chờ một chút."

Phó Thanh Hàn bất ngờ gọi anh lại, thấp giọng dặn dò: "Lần sau nếu như không phải việc gì gấp thì đừng gọi điện thoại cho tôi, cố gắng gửi tin nhắn."

Cúp điện thoại xong, hắn tắt tiếng điện thoại di động, mới xoay người trở về phòng.

Mãi cho đến lúc này, Phó Thanh Hàn mới phát hiện tay trái mình cầm hộp thuốc lá, tay phải kẹp điếu thuốc, cuối cùng nhận ra tự mình bật cười thành tiếng.

Đã bỏ hút thuốc được hai tháng rồi, vẫn còn tìm bật lửa trên người, làm sao có thể tìm được đây?

Có lẽ là mệt mỏi tiêu hao sức tự mình khống chế, Phó Thanh Hàn không lập tức ném hộp thuốc lá đi, mà ngậm điếu thuốc lại lần nữa, không châm lửa, không mảy may màng đến hình tượng ngồi trên sô pha, thả lỏng hít một hơi thật sâu.

Trong phòng một trận tiếng sột soạt, giống như có người trở mình ở trên giường.

Trong đầu Phó Thanh Hàn hiện ra hình ảnh Giang Thời Vân lơ mơ ngủ say, hai má bị gối đầu ép ra thịt mềm, hai mắt híp lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên được đẩy ra, Phó Thanh Hàn bất ngờ không kịp đề phòng bắt gặp một đôi mắt mèo xinh đẹp.

Phó Thanh Hàn theo bản năng dụi điếu thuốc ở lòng bàn tay, giấu ra sau lưng, ngay sau đó mới nhận ra điều gì đó, chậm rãi mở to hai mắt —— sao Giang Thời Vân có thể đi ra khỏi phòng được.

Bị ánh mắt kín đáo của Phó Thành Hàn nhìn chằm chằm khiến cậu không được tự nhiên, Giang Thời Vân vịn cửa phòng, cọ bít tất mấy cái trên mặt đất, mới nhỏ nhẹ hỏi: "Tôi có thể hỏi phòng tắm ở đâu không?"

Phó Thanh Hàn hoàn toàn tuân theo bản năng, đưa cậu vào phòng tắm, sau đó giống như đã bật chức năng tự động lưu động của người máy quét sàn nhà, trở lại ghế sa lon ngồi trong một lúc lâu, sững sờ nhìn chằm chằm hư không đến mức xuất thần.

Không biết nghĩ đến điều gì, Phó Thanh Hàn đột nhiên có chút đỏ mặt.

Tiếng nước rì rào trong phòng tắm vang lên, Phó Thanh Hàn hoàn toàn không thể ngồi yên được, vội vàng xuống lầu, đi thẳng vào phòng bếp, xuống đến cầu thang lại quay lại, ném điếu thuốc đã bị vò nát vào thùng rác.

Phó Thanh Hàn mở tủ lạnh ra, lấy ra một túi sủi cảo đông lạnh mà gia đình đã chuẩn bị trước, lại cầm thêm chút nấm rau, tôm tươi và thịt bò, đi vào phòng bếp, dự định nấu sủi cảo lót bụng trước, một bên bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Toàn bộ phòng đều dùng vật liệu cách âm tốt nhất, phòng bếp được đặc biệt gia cố, chỉ có điều hắn còn chưa kịp đóng cửa đã nghe thấy bên ngoài bàn ăn truyền đến âm thanh vang dội, Phó Thanh Hàn sửng sốt, cho rằng bản thân cài nhầm chế độ im lặng thành chế độ kêu tiếng.

Phó Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên bàn ăn có một chiếc điện thoại di động lạ lẫm, kiểu dáng đã là của mấy năm trước, thế nhưng vẫn giữ sạch bong như mới, màn hình ngay cả nửa vết nứt cũng không có, chắc hẳn là lúc Giang Thời Vân tới, cậu đã tiện tay ném ở đây.