Chương 6

Phó Thanh Hàn chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt ngay lập tức, điện thoại di động lại không chịu buông tha lần nữa rung chuông, hắn nhướng mày, liếc mắt nhìn đầu cầu thang, sau đó vội vàng buông thìa xuống đi tới bên cạnh bàn, dự định cài đặt chế độ im lặng.

Vì thế cuối cùng hắn cũng thấy rõ tên người gọi đến —— Quý Uyên.

Nồi nhỏ liu riu sủi bọt, sủi cảo trắng mập thi nhau nổi lên mặt nước, theo hướng nước chảy vui vẻ đảo quanh nhưng chẳng đợi được muôi vớt lên. Sương mù trắng như tuyết bốc hơi lượn lờ, Phó Thanh Hàn giống như bị ấn nút bất động, nhìn chằm chằm tên người gọi, lúc lâu cũng không có động tác.

Mãi đến khi điện thoại bởi vì không có người nghe máy mà tự động cúp máy, hắn mới hạ mí mắt xuống, nguyên vẹn đặt điện thoại di động nguyên vẹn trở lại bàn ăn.

Sủi cảo đã chín, Phó Thanh Hanf bỗng nhiên không còn cảm giác thèm ăn.

Phó Thanh Hàn chuẩn bị xong tất cả các món ăn phụ, cũng trộn xong gia vị, canh gà thì đang hầm dở. Điện thoại di động bên ngoài vẫn còn thỉnh thoảng nhấp nháy, hắn ở trong phòng bếp được đóng cửa nên không nghe thấy gì hết.

Đôi mắt đen nhánh của Phó Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào gạch ốp lát phòng bếp, một lát sau, liền đứng trong mảnh sương mù lượn lờ này lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hắn mở vòng bạn bè của Giang Thời Vân ra.

Rất lâu trước kia, hắn và Giang Thời Vân từng ở chung một thời gian, chính là trong khoảng thời gian đó đã thêm phương thức liên lạc, thế nhưng sau khi chia tay, bọn họ hình như không hẹn mà cùng quên mất mối tình kia, không còn trò chuyện thêm ngày nào nữa.

Giang Thời Vân là người lười xử lý nền tảng mạng xã hội, quên bẵng mất anh, cũng chẳng buồn xóa bạn bè với anh, phỏng chừng là đã quên còn có một người như vậy. Hơn nữa trạng thái của vòng bạn bè rất ít, một năm tiếp theo cũng không vượt quá năm bài.

[Mây. [Hình ảnh]]

Theo thời gian tính, chắc hẳn là lần đầu tiên Giang Thời Vân tiến vào viện nghiên cứu người máy. Trong hình ảnh, bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi được mặt trời chiếu sáng trong suốt, phía dưới loáng thoáng có thể nhìn thấy địa danh nổi tiếng của viện nghiên cứu.

[Căng tin.] [Hình ảnh]】

Trong khay cơm bằng thép không gỉ, là một bữa ăn tiêu chuẩn trong căng tin, một ô bắp cải xào, một ô đậu phụ Ma Bà. Ở phía trên cùng của bức tranh, một bàn tay khác găps một cái đùi gà cho cậu được hình ảnh bắt được.

[Bay thử.] [Hình ảnh]】

Một người máy khổng lồ sừng sững ở giữa cánh đồng bát ngát, mọi người bốn phía trước màn hình đang thảo luận cái gì, ngoài cùng bức ảnh là bóng lưng của Quý Uyên.



Một năm chưa tới năm bài trong vòng bạn bè, gần như mỗi một bài đều có sự tồn tại của Quý Uyên.

Phó Thanh Hàn không tỏ ra gì chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, lập tức ấn tắt màn hình.

Canh gà vẫn còn hầm, hắn im lặng cầm thìa, khuấy đảo váng dầu.

Trong thời kỳ hỗn loạn, tất cả các loại mật mã omega đều nói cho alpha, phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đi đến bên cạnh bàn ăn, cầm cái điện thoại di động kia lên, tất cả mọi thứ của Giang Thời Vân sẽ hiện ra trước hắn.

Thế nhưng hắn không làm vậy.

Hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy, hắn làm xong cơm rồi bày lên bàn, vừa mới mở tủ lạnh định lấy chút hoa quả ra, tin nhắn của Quý Uyên cứ thế hiện ra trên màn hình, Phó Thanh Hàn đảo qua, liền thấy mấy chữ "Anh đã giúp em xin ly hôn tự động" chói mắt hòa toàn hiện ra trong bản xem trước tin nhắn.

Phó Thanh Hàn dừng lại, l*иg ngực phồng lên giống như một quả bóng bay không ngừng bành trướng, giữa lông mày ngưng tụ sương lạnh, cũng không cách nào có thể kiên nhẫn được nữa mà nhấn vào xem.

Ngày 29 tháng 9 [Quý Uyên]: Nghe điện thoại đi, Thời Vân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Ngày 28 tháng 9 [Quý Uyên]: Mua cho em một chai nước trái cây, đặt bên ngoài phòng thí nghiệm, ra ngoài nhớ uống nhé.



Đại đa số đều là tin nhắn Quý Uyên quan tâm Giang Thời Vân, Giang Thời Vân rất ít khi trả lời, hơn nữa chỉ vỏn vẹn vài từ ngữ khí ít ỏi, quả bóng bay trong l*иg ngực Phó Thanh Hàn chậm rãi xẹp xuống.

Lịch sử trò chuyện của bọn họ ít hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, dễ dàng lật đến tháng trước, Phó Thanh Hàn tiện tay kéo vài cái, ngón tay lại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại trên màn hình.

Ngày 7 tháng 8, một tuần sau khi bọn họ đạt được kết quả phù hợp, Quý Uyên gửi một đống lời xin lỗi, hối hận, căm thù thế giới, cũng không ngừng chất vấn Giang Thời Vân có phải đã bị cưỡng chế kết hôn hay không, Giang Thời Vân chỉ trả lời anh ta một câu "Ừ".

Phó Thanh Hàn nhìn chằm chằm chữ "Ừ" kia, tự dưng tim đập mạnh loạn nhịp một hồi.

Tủ lạnh mở quá lâu, phát ra tiếng cảnh cáo chói tai, hắn dường như không nghe thấy, ngón tay tăng tốc trượt màn hình.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng tìm thấy dòng tin nhắn trong dự cảm kia.

Ngày 3 tháng 6 [Giang Thời Vân]: Đàn anh, hình như em có chút không đúng lắm … Anh đang ở đâu vậy?

Ngày 03 tháng 6 [Giang Thời Vân]: Hình như là một kỳ hỗn loạn, anh có thể đến đánh dấu em được không?