Chương 9

Vì thế, nguyên nhân tâm trạng Phó Thanh Hàn trở nên tốt hơn không cần nói thì cũng biết rõ mười mươi.

Thời kỳ hỗn loạn, thật sự là thời kỳ hỗn loạn chết tiệt …

Giang Thời Vân hít sâu một hơi.

Cảm xúc thay đổi mạnh mẽ cùng ngũ giác mẫn cảm quá độ, đương nhiên sẽ tiêu hao năng lượng của thân thể, làm cho một bộ phận năng lực khác giảm xuống, ví dụ như trí nhớ ngắn ngủi giảm xuống.

Thậm chí có trường hợp, có một omega bởi vì thời gian dài rối loạn cảm xúc, ngay cả chỉ số thông minh cũng lùi lại lúc năm tuổi, được giám định là thương tật cấp một. Cần phải nói rằng, về cơ bản tất cả các omega bước vào giai đoạn rối loạn là không chết thì cũng tàn tật, đó cũng là lý do tại sao các quốc gia lại bắt buộc thời kỳ rối loạn của omega phải xứng đôi phù hợp.

Chỉ là Giang Thời Vân hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra với mình.

Cậu há miệng, muốn giải thích một chút, lại bi thương phát hiện sớm đã qua thời cơ tốt nhất, bây giờ nhắc thêm một lần nữa thì sẽ lộ ra dù ít dù nhiều thì cậu là đang muốn che đậy.

Phó Thanh Hàn không hề biết hoạt động tâm lý của Giang Thời Vân, tự nhiên rót một ly nước ấm, đưa tới trước mặt cậu: "Uống chút nớc đi, ăn từ từ thôi."

Giang Thời Vân hoàn toàn hưởng thụ phần xấu hổ này, nghẹn nửa ngày cũng không thể thốt ra một chữ.

Mãi cho đến buổi tối hôm đó, cậu còn vì chuyện này mà buồn bực, nằm trên ghế sa lon màu vàng từng chút từng chút đập đầu mình.

Mới đầu chỉ là bình thường tự mình giận mình, dần dần, một cỗ cảm xúc dị thường không biết từ đâu tới bao trùm lấy cậu, kéo cậu vào trong miền tự chán ghét chính mình vô tận.

Điều gì sẽ xảy ra nếu trí thông minh của cậu bị suy thoái vĩnh viễn? Cậu không thể tiếp tục làm việc sao? Nói không chừng ngay cả cuộc sống bình thường còn có thể không tự lo liệu được, cả đời đều phải ỷ lại vào một người khác, một alpha.

Bất an cùng sợ hãi bốn phương tám hướng nhào tới, vững vàng vây nhốt cậu lại, không có lấy một chỗ trốn nào khác cho cậu.

Không phải người khác, thế nhưng vẫn là alpha tồi tệ. Bọn họ bị bản năng sai khiến, một khi mất đi lý trí, chính là dã thú chưa khai hóa, sống bên cạnh một người như vậy, cậu tựa như đang đi cầu dây, thần kinh bất cứ lúc nào cũng phải căng thẳng, vô ý chọc giận đối phương —— không phải ngày một ngày hai, mà là một năm nửa năm, thậm chí cả nửa đời sau của cậu cũng sẽ phải sống như vậy.

Giang Thời Vân co lại thành một khối tròn, thân thể không khống chế được mà run rẩy.

Trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng động rất nhỏ, cậu run rẩy, nhìn chằm chằm nguồn gốc âm thanh phát ra hồi lâu, mới hoảng hốt suy nghĩ rõ ràng, đó là chiếc bút không đặt hẳn từ trên tệp tài liệu trơn trượt rơi xuống.

Giang Thời Vân thoáng yên lòng, đảo mắt giống như nhìn thấy một bóng đen ẩn náu ở góc bàn.

Cái bóng kia âm hiểm giả dối, tà ác lại nhạy bén, rất nhanh nhận ra nỗi sợ hãi của Giang Thời Vân, vì thế độc xà dường như nhúc nhích, nhanh chóng bành trướng.

Giang Thời Vân muốn thét lên, thế nhưng khi há to miệng, cổ họng lại chết lặng cứng đờ, không phát ra được lấy chút âm thanh nào.

Bóng đen giương nanh múa vuốt, từ chỗ sâu nhất trong trí nhớ, hung tợn nhào về phía cậu!

Phó Thanh Hàn tắm rửa mới đi vào phòng, vừa mở cửa, hắn liền nghe thấy tiếng hít thở bất ổn của Giang Thời Vân, hít hai hơi thì dừng một lúc lâu, giống như căn bản không thở nổi.

Trong lòng hắn lo lắng không thôi, vội bước nhanh qua, từ trên sô pha mềm mại lôi ra một omega đang dàn dụa nước mắt.

Hắn lập tức phóng ra tin tức tố, một bên trấn an đối phương, trầm tư một lát, lại đặt người lên giường.

Giang Thời Vân theo bản năng phản kháng, ý thức được đối phương là Phó Thanh Hàn, mới buông lỏng sức lực, ngửa đầu lẩm bẩm nói: "Tôi, tôi hình như gặp ác mộng."

Giọng nói của cậu vốn là loại nhẹ nhàng hơi lạnh, khi khóc lại mềm nhũn, giống như làm nũng, còn mang theo một chút tin tưởng mà chính cậu cũng không nhận ra.

Phó Thanh Hàn dừng lại.

Hắn đỡ cơ thể thanh niên lên, năm ngón tay lướt qua sợi tóc ướt đẫm của cậu, động tác nhẹ nhàng hòa hoãn, Giang Thời Vân dưới sự trấn an của hắn dần dần mềm nhũn, nửa nheo mắt ngửi ngửi mùi hương tuyết tùng trong không khí.

Bỗng nhiên, Phó Thanh Hàn nghiêng người xuống, không hề có dấu hiệu hôn lên môi Giang Thời Vân.