Chương 8

Phó Thanh Hàn nhìn Giang Thời Vân thật sâu.

Giang Thời Vân căn bản không chú ý, cậu bị tiếng ồn ào kia khiến tâm trạng trở nên bất ổn, trong đầu giống như có một dây thần kinh bị căng thẳng, từng trận đau đớn cứ thế ập đến: "Tự mình em xử lý là được, anh không cần để ý đâu.”

Quý Uyên dịu giọng: "Xin lỗi, anh chỉ …"

Im lặng một lát, anh ta nói tiếp câu khác: "Còn có một chuyện anh muốn hỏi em, lần trước em đã đưa ra ý kiến về dự án bên anh, bọn anh đã thông qua ý kiến đó, thế nhưng bây giờ thực hiện có chút vấn đề, em nghĩ phải làm như thế nào thì sẽ tốt hơn?"

Giang Thời Vân hơi ngẩn ra.

Cho dù bị vây trong trạng thái tư duy hỗn loạn không rõ, cậu vẫn mơ hồ nhận ra, đây mới là mục đích chân chính của nhiều cuộc điện thoại như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cậu có chút hoang đường nhưng lại chẳng nghĩ ra được nguyên nhân, bèn xoa huyệt thái dương thuận miệng trả lời: "Chờ trạng thái của em tốt hơn một chút … Anh biết là em không thể ra ngoài ngay bây giờ mà."

"Được, được, vậy anh sẽ gửi bản đồ hiện trường cho em."

Bàn tay Phó Thanh Hàn đặt trên mặt bàn chợt siết chặt, mặt ngoài cơ bắp săn chắc nổi lên gân xanh phẫn nộ, giống như đang khắc chế cái gì đó.

Giang Thời Vân hoàn toàn không có sức lực và thời gian để quan sát hắn, tiếng ồn ở đầu dây bên kia đã sắp làm cậu phát điên, ngay cả nói chuyện cũng có chút không khách khí: "Trong khoảng thời gian này đừng gọi điện thoại cho em nữa."

Tiếng nói của người ở đầu dây bên kia đột ngột yên tĩnh: "Thời Vân, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Em không muốn nói chuyện điện thoại với anh trước mặt alpha của em."

Người ở đầu dây bên kia dường như ngây ngẩn cả người, chỉ còn lại tiếng máy móc ồn ào, chỉ chốc lát sau liền tự giác cúp điện thoại.

Trong phòng cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại, Giang Thời Vân còn không yên tâm mà hoàn toàn tắt điện thoại, nhìn màn hình biến thành bóng tối không có phản ứng nữa, cơn đau ở thái dương mới chậm rãi giảm nhẹ.

"Gọi xong rồi sao?" Phó Thanh Hàn hỏi.

Giang Thời Vân gật gật đầu, không có tinh thần ngồi xuống, thì có một bát canh gà nóng hổi được đẩy đến trước mặt.

Phó Thanh Hàn vẫn là dáng vẻ không có biểu cảm gì, đường nét cứng ngắc trên mặt lại trở nên thả lỏng một cách thần kỳ, thản nhiên nói: "Ăn cơm thôi."

Giang Thời Vân ngoan ngoãn cầm lấy thìa, trong đầu lại từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.

Bữa trưa là hai món gồm một canh, tôm xào hồ lô tây, cà chua ngưu bàng, một cái canh gà hầm, Giang Thời Vân uống một ngụm canh gà, mắt sáng lên, bưng bát lại uống một ngụm nhỏ, thỏa mãn nheo mắt lại.

Bí xanh giòn thơm ngon, ngon ăn, tôm đầy răng nanh, ngon ghê, cà chua ngưu bàng chua ngọt thơm ngon, ngon quá, canh gà ngon lạ thường, cực ngon …

Dạ dày Giang Thời Vân giống như tỉnh lại ngay lập tức, cơn đói dâng lên, ăn cũng không hành động thô lỗ song thần kỳ rất nhanh, Phó Thanh Hàn vẫn đang không ngừng gắp thức ăn cho cậu, chỉ chốc lát sau đồ ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.

Giang Thời Vân cảm thấy hài lòng ngẩng đầu từ trong đồng đồ ăn ngon, còn chưa thỏa mãn mà liếʍ liếʍ môi, thoáng nhìn thấy Phó Thanh Hàn đang chống cằm, nhìn chằm chằm trên môi cậu vài giây, khóe miệng hơi nhếch lên.

Giang Thời Vân hậu tri hậu giác không được tự nhiên đứng lên: "Anh cũng ăn đi chứ."

Phó Thanh Hàn thu hồi ánh mắt, cầm lấy đũa. Động tác của hắn rất có trật tự, đôi đũa nằm trong đôi tay cơ bắp săn chắc kia, gần giống như trở thành một tác phẩm nghệ thuật.

Giang Thời Vân gắp một miếng ngưu bàng đặt ở trong chén, sự hoang mang vừa rồi lại xuất hiện trong đầu.

Thật kỳ lạ, Phó Thanh Hàn vừa rồi còn mất hứng như vậy, sao thoáng cái lại giống như đang vui vẻ? Alpha thực sự quá khó hiểu.

Cậu lắc đầu tiếp tục ăn cơm, bỗng nhiên, Giang Thời Vân bỗng nhiên khựng lại, một hạt cơm mắc ở trong cổ họng, cậu nghiêng đầu ho khan một trận, ho đến mức tai và cổ cũng đỏ bừng.

Phó Thanh Hàn vội vàng vỗ lưng cho cậu: "Không sao chứ?"

Giang Thời Vân: " … "

Đường từ thức ăn bổ sung vào trong cơ thể, trải qua dịch chuyển máu, tiến vào đại não, cậu đột nhiên mới nhận ra được ban nãy bản thân mình đã nói cái gì.