Chương 10

Thịt có mùi khói đậm đà, như thế khói đen phía trên ngọn lửa đã bị thịt hấp thụ. Thịt cũng dài và chắc, không có gia vị gì cả. Thư Cẩm Thiên sợ thịt không chín kỹ nên cố tình nướng lâu hơn, khiến một số chỗ bị cháy xém.

Thư Cẩm Thiên cố hết sức nhai nhưng không thể nhai được miếng thịt dai như dăm gỗ. Vì thế, anh lựa chọn

trực tiếp nuốt xuống.

“ Hàn Ngọc,anh có muốn đến ăn một ít không? Tôi đoán anh chưa bao giờ ăn thịt nướng. Hãy thử đi !

Thư Cẩm Thiên cầm miếng thịt còn lại đã được nướng đen hơn lên, cười tà ác. Tuy nhiên, anh chợt phát hiện ra rằng con rắn lớn không những không quấn lấy anh mà thậm chí còn ở rất xa.

Vậy ra con rắn lớn lại sợ lửa à!

Thư Hàn Ngọc nghiêng đầu, lưỡng lự nhìn miếng thịt được đưa lên. Với thân hình lắc lư, hany từ từ tiếp cận Thư Hàn Ngọc. Sau đó, hắn đưa lưỡi ra và ngập ngừng chạm vào miếng thịt rồi rút lưỡi ngay lập tức như thể bị điện giật.

Thư Cẩm Thiên mỉm cười đặt miếng thịt Thư Hàn Ngọc liếʍ sang một bên, sau đó gắp một miếng thịt khác ăn.

“Anh sợ bị bỏng phải không? Tôi để ở đây cho nguội một chút nha, một lát là có thể ăn.”

Thư Hàn Ngọc gật đầu, bất an vặn vẹo thân thế. Ở quá

gần lửa khiến da hắn có cảm giác hơi khô.

Thư Hàn Ngọc trực tiếp biến thành người, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Hắn ôm người Thư Cẩm Thiên từ phía sau, để anh cản trở sức nóng làm khô của ngọn lửa . Thư Hàn Ngọc đưa tay chọc vào miếng thịt mà Thư Hàn Ngọc đặt ở bên cạnh. Cảm thấy có thể cầm được nó, hắn lấy hết can đảm để nhào nặn nó trong tay.

Ấm áp, giống như nhiệt độ cơ thể giống cái. Thư Hàn Ngọc mặt vô cảm đưa miếng thịt vào miệng.

Thư Cẩm Thiên ngừng ăn ,quay lại nhìn Thư Hàn Ngọc ăn trên mặt còn nở nụ cười. Thật khó chịu .

Thư Hàn Ngọc nhét cả miếng thịt vào miệng, phồng má nhai , rồi vô cảm nuốt xuống.

Vẻ mặt vui vẻ của Thư Cẩm Thiên lập tức cứng lại. .Chỉ thế thôi à? Hắn thực sự không cho anh bất kỳ cảm giác thành tựu nào.

"Nếu thích thì ăn thêm đi"

Thư Cẩm Thiên lại lấy thêm thịt ra đặt bên cạnh Thư

Hàn Ngọc, nhưng Thư Hàn Ngọc lắc đầu từ chối.

" ăn!".

Hắn chỉ cần xác nhận xem thứ mà giống cái ăn có ăn được hay không. Tuy nhiên, hắn thấy sở thích của mình thực sự kỳ lạ. Anh ta sẽ không ăn những món ăn hoàn toàn ngon lành như trước nữa mà phải biến nó thành thứ như thế này để ăn.

Thư Cẩm Thiên máy móc xử lý nốt phần thịt còn lại. Dù thế nào thì ít nhất anh cũng lấp đầy được dạ dày của mình. Sau đó, anh miễn cưỡng dập lửa. Anh chỉ có một chiếc bật lửa duy nhất và nó không thể tồn tại được lâu. Anh nên bảo quản tốt ở những nơi thế này.

Anh dùng cành, lá xanh để che lửa nhằm tránh gây cháy rừng. Sau đó, anh rải một lớp đất lên trên và để lại vài lỗ trên đó để thông gió.

Hai người uống nước ven sông rồi dọn dẹp. Sau đó, Thư Cẩm Thiên uể oải nằm trên bãi cỏ ven sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ngôi sao lấp lánh vô tận. Bầu trời đêm yên bình rộng lớn và sáng sủa, phủ một lớp ánh sáng xanh nhạt.

“Thật đẹp. Có rất nhiều ngôi sao tụ lại với nhau. Tôi chưa bao giờ thấy nhiều ngôi sao đến thế. Trước đây, bầu trời luôn âm u và tôi chỉ nhìn thấy những ngôi sao thưa thớt và rời rạc lấp lánh. Chỉ có ánh trăng mới xuyên qua được lớp bụi, tỏa sáng đẹp đẽ."

Thư Hàn Ngọc cũng nằm ở bên cạnh anh, một cánh tay ôm lấy anh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thư Cẩm Thiên.

“Những ngôi sao ở đây rất sống động, nhưng tại sao lại không có mặt trăng?”

Thư Hàn Ngọc chạm vào người anh. Thư Cẩm Thiên lập tức nổi da gà, từ trên mặt đất bật dậy, lại bị Thư Hàn Ngọc dùng sức kéo xuống, áp vào ngực Thư Hàn Ngọc.

Thư Cẩm Thiên cau mày, còn muốn giãy dụa, cánh tay ôm quanh người anh đột nhiên trở nên chặt hơn, chặt đến mức gần như không thở được.

“ ngoan đi - Đừng di chuyển.” Giọng nói ấm áp đó không hề giống giọng của kẻ bạo hành chút nào. Thư Cẩm Thiên hận đến mức nghiến răng, bực bội nện xuống mặt đất. Mặt anh dán vào ngực Thư Hàn Ngọc, không nhúc nhích.

“Tôi nói này, tại sao loài rắn các anh lại thích quấn quanh mọi thứ đến thế? Có rất nhiều cây cối ở bên xung quanh. Nếu anh muốn quấn quanh những cái mỏng, anh có thể. Nếu anh muốn quấn quanh những cái dày, bạn cũng có thể. Anh có thể quấn chúng bao lâu tùy thích.Vậy tại sao anh lại phải quấn lấy tôi ?

"Bởi vì em là của tôi."

Thư Cẩm Thiên,"....."

Thư Cẩm Thiên bối rối và bực tức. Anh tựa cằm vào bộ ngực trần của Thư Hàn Ngọc, đầu anh chuyển động lên xuống khi nói.

"Tại sao? Có rất nhiều sinh vật trong rừng. Tại sao lại tôi?

"Bởi vì em là." Vì bạn là giống cái, giống cái hiếm có của hắn .Tuy nhiên, Thư Hàn Ngọc không biết cách nói " giống cái" trong ngôn ngữ của Thư Cẩm Thiên và chỉ có thể tạm dừng như thế này.

“Hừm!" Thư Cẩm Thiên không muốn cùng một con rắn nói nhảm, trực tiếp đè lên đối phương trần trụi mà nghỉ ngơi.

Thư Hàn Ngọc tiếp tục tùy ý vuốt ve trên người anh. Hắn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ qua miễn là anh chịu đựng được nó. Không phải nó chỉ là một con thú thôi sao? Một con rắn lớn thích quấn người? Thử tưởng tượng nó như việc khoác một chiếc khăn choàng sống động.

Thư Cẩm Thiên do đó đã tham gia vào việc cosplay như một con người giàu kinh nghiệm, cho đến khi...

Thư Cầm Thiên đột nhiên giấy giua, ngẩng đầu tức giận,nói: “Ngươi!"

Anh ngay lập tức nhận được một cái nhìn cảnh cáo. Thư Cẩm Thiên nhạy cảm đổi chủ đề, nghiến răng nghiến lợi. Chỉ tạm chịu đựng cái bàn tay của hắn thọc vào quần và bóp mông anh thôi.

"Đau bụng: Tôi muốn đi vệ sinh, anh để tôi đi trước. được không?"

Thư Cấ6m Thiên đối giọng, thái độ tranh cãi lập tức dịu đi.

Phải công nhận kỹ năng diễn xuất của Thư Cẩm Thiên rất tốt. Nếu anh nói sẽ thay đổi thì anh sẽ thay đổi, biến khuôn mặt trở nên đẹp trai trong khi ôm bụng cong eo, như thể anh thực sự bị tiêu chảy.

“Có lẽ tôi bị khó tiêu vì đồ ăn vừa rồi nên anh để tôi đi vệ thật sinh nhé? Hàn Ngọc "

Thư Cẩm Thiên cầu xin như vậy, Thư Hàn Ngọc sao có thể không cam lòng? Hắn miễn cưỡng đưa tay ra và thả anh ra.

Thư Cẩm Thiên vội vàng bật dậy, ôm bụng chạy vào một bụi cây rậm rạp tối tăm.

Thư Cẩm Thiên nghe được phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại. Thư Hàn Ngọc đang theo dõi anh từng bước một.

“Cái đó- tôi sẽ không thể đi được nếu anh cứ đi theo, nên hãy đợi tôi ở đây nha !

Thư Hàn Ngọc nghe vậy liền dừng bước và đợi anh ở ngoài bụi rậm.

"Anh không được lén nhìn trộm,kẻ nhìn lén liếc sang một bên. Không thể làm.Tôi sẽ đi xa hơn."

Thư Hàn Ngọc mỉm cười ,im lặng dắt anh đi xa hơn.

Thư Cẩm Thiên đi vào trong một bụi cây tối đen như mực.khi giành được tự do, ý nghĩ đầu tiên của anh là chạy trốn.

Bầu trời rất tối và con rắn lớn không đuổi theo anh ; anh có nên chạy trốn không? Trong lúc nhất thời, bánh xe trong đầu Thư Cẩm Thiên quay nhanh.

Mấy phút sau, Thư Cẩm Thiên ngoan ngoãn đi ra ngoài. Nhìn thấy Thư Hàn Ngọc vẫn giữ tư thế đó như đang đợi mình, anh thực sự không thể nào hiểu được tâm ý của con rắn lớn. Anh có ích gì cho con rắn lớn chứ? Không phải chỉ là một người có thể quấn quanh mỗi ngày thôi sao? Tại sao con rắn lớn lại quan tâm đến anh đến vậy?

Thư Cẩm Thiên trầm giọng nói: “Đi thôi !"

“Ừm!" Thư Hàm Ngọc đi tới bên cạnh Thư Hàn Ngọc, nắm lấy tay anh, tâm tình nặng nề cuối cùng cũng thả lỏng một chút.

Trên thực tế, Thư Cẩm Thiên vừa nghĩ tới việc chạy trốn, chính anh đã tự tay cắn chết nó.

Thứ nhất: Bóng tối có lẽ là vật cản đối với anh vì anh là con người không thể nhìn thấy rõ trong bóng tối và hơn nữa là rất nguy hiểm..

Thứ hai: Đối với một con rắn hoang dã, điều đó có thể

không phải là vấn đề lớn. Vào ban đêm, hắn cũng có

thể bắt được những con mồi lớn nên có lẽ hắn càng có khả năng thể hiện ưu thế vượt trội của mình vào ban đêm.

Khả năng trốn thoát thành công của anh gần như bằng

0, vì thế, Thư Cẩm Thiên rất nhanh từ bỏ ý tưởng táo

bạo này.

Cúi xuống và cúi xuống, anh đã thực sự ị được. Thư Cẩm Thiên dùng đất chôn chất thải của mình trước khi bước ra ngoài.

Thư Cẩm Thiên không hề biết, nếu anh không thật sự không ị được, cho dù anh có trở về, Thư Hàn Ngọc cũng sẽ biết anh nói dối, không ngờ anh may mắn mắn vượt qua khảo nghiệm.

Bởi vì Thư Cẩm Thiên cố ý ra vẻ ngoan ngoãn nên sự cảnh giác của con rắn lớn đối với anh càng ngày càng thấp, thường xuyên để anh tự mình giải quyết vấn đề sinh lý. Tất nhiên, Thư Hàn Ngọc cũng theo sát anh ở gần đó.

Ngoài việc đi săn, Thư Hàn Ngọc còn dành thời gian còn lại để gắn bó với Thư Cẩm Thiên, nán lại bên anh như thể họ là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.

Thư Hàn Ngọc rất vui vì điều này và ngày tháng trôi qua một cách thoải mái. Thế nhưng, Thư Cẩm Thiên lại đau khổ không thể tả nổi. Có người sợ rắn từ nhỏ đã bị con rắn quấn mỗi ngày, mỗi sáng thức dậy trong vòng cuộn của hắn. Lúc này anh sắp suy sụp.

Hơn nữa, vài lần hắn đi vệ sinh cũng là lúc Thư Cẩm Thiên được hít thở không khí trong lành.

Thư Cẩm Thiên cũng càng ngày càng hiểu rõ con rắn lớn, nghĩ ra đủ loại lý do để thoát khỏi bị con rắn lớn quấn lấy. Nhưng khi con rắn lớn hạ thấp cảnh giác trước anh, những động tác thân mật của hắn cũng ngày càng trở nên quá mức.

Thư Cẩm Thiên đang ngủ say thì cảm thấy trong miệng có thứ gì đó choáng váng, theo bản năng cắn một cái. Lạnh như băng nhưng lại mảnh mai và dài; thứ lạnh lẽo đó nhanh chóng trở nên ấm áp trong miệng anh.

Ngậm thứ gì đó trong miệng không phải là điều tốt để đi ngủ, và anh cố gắng nhổ thứ đó trong miệng ra. Tuy nhiên, thứ trong miệng anh dường như còn động đậy và xoắn quanh miệng anh . Nó thậm chí còn giữ lấy cái lưỡi đang thè ra của anh, và anh thậm chí còn không thể chủ động cử động lưỡi của mình.

Thư Cẩm Thiên khó chịu mà cựa quậy cơ thể. Cảm nhận được cảm giác hạn chế trên cơ thể, anh biết đó là con rắn lớn vẫn đang quấn quanh anh.

Đột nhiên Thư Cẩm Thiên cảm thấy vật trong miệng mình giống như lưỡi con rắn quấn quanh người mình, giật mình nhận ra điều gì đó. Thư Cẩm Thiên sợ đến mức cơn buồn ngủ lập tức bay đi.

Thư Cẩm Thiên chợt mở mắt ra, trong mắt chỉ có duy nhất một khuôn mặt rắn, một đôi mắt lạnh lùng trong trẻo phản chiếu rõ ràng đôi mắt sợ hãi và cực kỳ mở to của chính anh.

“Mmmm ~ Buông tôi ra ~Wu!"

Miệng anh bị chặn một cách ngoan cường và anh không thể ngậm miệng lại được. Một lượng lớn nước bọt chảy ra, làm ướt má và cổ anh.

Chiếc lưỡi chẻ trong miệng linh hoạt vặn vẹo vài vòng

trước khi từ từ thả lưỡi ra và dần dần rút lui.

Khi chiếc lưỡi rắn dài đó buông ra, miệng Thư Cẩm Thiên tiết ra quá nhiều nước bọt, theo lưỡi rắn chảy ra, nhỏ giọt xuống cơ thể Thư Cẩm Thiên đã trần trụi từ lúc nào .

"Phi..."

Thư Cẩm Thiên nghiêng người sang một bên, phun ra nước dãi dư thừa, chán ghét đến mức ngứa ngáy muốn lấy ngay cả nội tạng ra để rửa. Tuy nhiên, anh đương nhiên không thể nôn mửa; anh thậm chí sẽ không thể làm được điều đó ngay cả khi say xe đến mức gục nga.

Bây giờ ngoài việc phun ra nước bọt, anh không thể nôn ra thứ gì, chỉ cảm thấy chán ghét trong lòng. Hồi lâu, Thư Cẩm Thiên rốt cục quay đầu lại, khó có thể

tin nhìn con rắn lớn, giận nói.

Bộ dạng ghê tởm của con cái khiến Thư Hàn Ngọc tức giận, đôi mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm, cái đuôi mạnh mẽ của nó cuộn chặt quanh con cái.

Thư Cẩm Thiên nội tâm giật mình, cẩn thận ngồi yên không động đậy nữa. Thư Cẩm Thiên đã tự mình trải qua sự tàn nhẫn của con rắn lớn, lúc tức giận cũng không dám có chút trơ tráo, cuối cùng chỉ phẫn nộ nhìn chăm chăm vào mắt Thư Hàn Ngọc.

"Xì xì ~"

Chiếc lưỡi dài lại một lần nữa vươn dài ra. Thư Cẩm Thiên tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, rùng mình một cái, bắt đầu vùng vẫy muốn trốn thoát.

Cái đuôi quấn quanh Thư Cẩm Thiên chặt lên, Thư Cẩm Thiên không thể nhúc nhích được nữa.

"KHÔNG!" Thư Cẩm Thiên thân thể cứng đờ, kinh hãi kêu lên.

Thời gian như chậm lại, Thư Cẩm Thiên trợn to hai mắt, đồng tử hơi co lại khi nhìn chiếc lưỡi chẻ đôi tiến lại gần mình.