Chương 11

Thư Cẩm Thiên co rúm người lại, hơi lùi về phía sau, nhưng đáng tiếc , thân của anh lại một lần nữa bị kéo lại gần đầu rắn.

Chiếc lưỡi thon dài và chạm vào môi Thư Cẩm Thiên, anh cảm thấy môi mình tê dại. Khi con rắn móc môi chui vào miệng anh, anh vô thức há miệng cắn xuống mà không hề suy nghĩ.

Thư Hàn Ngọc quấn quanh eo anh bỗng nhiên siết chặt lại ,bức Thư Cẩm Thiên thở ra một hơi. Áp lực khủng khϊếp xung quanh ngực khiến anh thậm chí không thể ngậm răng lại. Anh chỉ có thể mở miệng và hầu như không thể thở được.

Lưỡi rắn thuận lợi xâm nhập, hòa lẫn vào dịch cơ thể của con cái mà không hề kiềm chế. Hận bản thân không hài lòng, anh ta chỉ đơn giản dẫn môi mình vào môi giống cái, kéo dài cái lưỡi chẻ đôi của mình lâu hơn nữa ,phóng túng chơi đùa bên trong.

Thư Cẩm Thiên miệng bị cưỡng ép nhét đầy lưỡi rắn, vừa buồn nôn vừa sợ hãi.Anh phát ra một tiếng kêu buồn bã như một con thú non, và những giọt nước mắt rơi xuống.

Thư Hàn Ngọc lật đuôi rắn lăn vài vòng, đồng thời mang Thư Cẩm Thiên đi theo, cơ thể dài và linh hoạt của hắn giống như một chiếc bánh quy xoắn khi hắn quấn quanh người giống cái,dần dần siết chặt hơn.

"Ôi ~ Mnmm ~~"

Thân rắn rất mát và mịn màng với những vảy li ti, khiến vùng da tiếp xúc càng có cảm giác lạnh hơn.

Cảm giác gai gai đặc biệt chói tai vì cảm giác làn da mịn màng như sa tăng bao bọc quanh anh

Thư Cầm Thiên cảm thấy có vật thô ráp nào đó cào vào da lưng mình, con rắn quấn quanh người anh, giống như kim châm.

Thư Cẩm Thiên không biết là cái gì, nhưng vì cực độ sợ hãi, anh trợn to hai mắt, giãy dụa kịch liệt, cái miệng đầy đặn không ngừng phát ra tiếng thút thít.

"Ummmmm! ..."

Thư Hàn Ngọc rút lui khỏi đôi môi đỏ mọng của anh

nhưng đầu lưỡi lại không ngừng lảng vảng quanh quẩn, không muốn rời khỏi đôi môi đó. Hắn chợt nhìn thấy đôi mắt vô cùng kinh hãi của Thư Cẩm Thiên, dòng nước mắt không ngừng chảy ra, làm ướt khuôn mặt dường như không còn chút máu của anh.

Thư Hàn Ngọc giật mình sợ hãi. Cho rằng giống cái bị bệnh gì đó, hắn ta nhanh chóng nới lỏng đuôi quấn quanh người giống cái, biến thành người.

"bị đau sao?"

Thư Hàn Ngọc lau đi vết nước trên mặt anh, nhưng

trong mắt Thư Cẩm Thiên lại càng tiết ra nhiều nước mắt hơn. Trong một thời gian, trái tim hắn tê dại , hỗn loạn.

“Bùi!” Thư Cẩm Thiên quay đầu phun nước bọt, nhân cơ

hội tránh né Thư Hàn Ngọc đυ.ng chạm.

“Chết tiệt!”

Thư Cảm Thiên nhịn không được hét lên một tiếng, một tay dùng sức đẩy Thư Hàn Ngọc ra.

“Đồ biếи ŧɦái chết tiệt, cút đi! Đừng đến gần tôi."

Vẻ mặt băn khoăn của Thư Hàn Ngọc lập tức trở nên kiềm chế, đôi mắt sáng ngời trong suốt như pha lê.

Anh nheo mắt lạnh lùng nói: " Ngoan nhé ! Không trúng"

Khi Thư Cẩm Thiên nghe được những lời của Thư Hàn Ngọc, anh ấy đã rất vui mừng.giận dữ nhanh chóng mặc chúng vào.

“ đang làm rò rỉ nước.”

Nhìn anh vẫn còn hoạt bát, Thư Hàn Ngọc biết Thư Cẩm Thiên không có việc gì. Tuy nhiên, nước trên mặt anh khiến anh khó hiểu và Thư Hàn Ngọc lên tiếng khi chỉ vào mặt anh.

Nghe vậy, Thư Cẩm Thiên lau mặt, mới phát hiện mình thật sự đang rơi nước mắt.

Thư Cẩm Thiên buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu anh thực sự quan tâm đến tôi thì hãy thả tôi ra.”

Không hề suy nghĩ, Thư Hàn Ngọc quả quyết nói: "Không thả !"

"Tại sao?" Anh thích điều gì ở tôi vậy? Tôi sẽ thay đổi nó, được chứ?"

Thư Hàn Ngọc dùng ánh mắt băng giá nhìn anh, từng bước đến gần ánh .

“Anh- Đừng tới đây!"

Thư Cẩm Thiên lập tức thận trọng lùi lại, nhưng bức tường hang động phía sau đã chặn đường trốn thoát của anh.

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đang không ngừng rơi lệ của Thư Cẩm Thiên, tinh tế vuốt ve.

Thư Cẩm Thiên hết sức ngửa đầu ra sau, gáy tựa vào vách hang.

“Ngươi cứ việc trực tiếp gϊếŧ ta đi . Trêu chọc tôi thế này có vui không?

“Không gϊếŧ! Muốn sống một cái."

Thư Cẩm Thiên chỉ là tức giận mà bật cười, nhạo báng. Biết Thư Hàn Ngọc dù có nói thế nào cũng sẽ không buông tha anh, anh lựa chọn không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Vậy thì đưa tôi đi tắm, nếu không đừng trách tôi ghê tởm mà chết ".

Đôi mày thanh tú của Thư Hàn Ngọc nhíu lại, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào anh đột nhiên túm lấy tóc Thư Cẩm Thiên, kéo anh lại gần. Mặt đối mặt, hắn nói với giong trầm :

[Ngoan ngoãn , đừng chọc giận tôi.]

Câu này được Thư Hàn Ngọc nói bằng ngôn ngữ thú nhân Thư Cẩm Thiên hồi lâu không phản ứng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của Thư Hàn Ngọc, anh nghiêm túc hoài nghi mình nghe thấy ảo giác, đến mức không thèm để ý đến việc xử lý thô bạo.

"Đi nào."

Khi ra tới bên ngoài, Thư Hàn Ngọc không cho anh kịp thở mà đã ném Thư Cẩm Thiên xuống sông.

Thân thể Thư Cẩm Thiên bị ném thành hình vòng cung nặng nề rơi xuống nước.

Với một cú va chạm, một vệt nước lớn và sáng bóng được tạo ra trên mặt nước. Thư Cẩm Thiên chìm xuống dưới nước, lập tức dùng tứ chi bơi lên mặt nước. Anh phun ra một ngụm nước sông, oán hận nhìn vào mắt Thư Hàn Ngọc.

"Đừng bắt nạt người ta một cách không thể chịu đựng

được như vậy "

Thư Hàn Ngọc không để ý đến sự tức giận của anh, thờ ơ nói: “Tắm xong thì lên.”

Nói rồi hắn ngồi xuống bờ sông. Làn da trắng ngần và cơ bắp cân đối của hắn trông sạch sẽ và tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, giống như một viên ngọc được chạm khắc hạng nhất. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn anh đang tắm dưới sông.

Thư Cẩm Thiên mím môi, khổ sở cọ rửa thân thể.

Bộ quần áo ướt dính vào người cảm thấy rất khó chịu, Thư Cẩm Thiên nhanh chóng cởi ra, một tay cầm quần và qυầи ɭóŧ, một tay cầm áo sơ mi dài tay và áσ ɭóŧ, lau người cho anh.

Anh thậm chí còn không quên miệng mình. Anh nhổ cây thủy sinh ven sông ra, nhai cho sạch miệng. Tuy nhiên, Thư Cẩm Thiên vẫn có thể mơ hồ nếm được vị ẩm ướt, ngoằn ngoèo còn sót lại, anh chán ghét nhai

thủy thực vật, phun ra bọt xanh.

Tắm xong, anh cũng giặt quần áo ướt. Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bò ra ngoài và học hỏi cách Thư Hàn Ngọc làm, trải chúng trên ngọn một bụi cây.

Ánh mắt Thư Hàn Ngọc dõi theo bóng dáng anh, nhìn anh trần trụi ngạo nghễ lắc lư trước mặt mình. Anh thậm chí còn cúi xuống, để lộ bông hoa cúc nhỏ màu đỏ giấu giữa mông.

Ham muốn mà hắn vừa cố gắng kìm nén lại bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy. Thư Hàn Ngọc cảm thấy mũi mình hơi nóng, vô thức hít một hơi qua mũi.

Hắn thực sự muốn quấn lấy anh lần nữa. Quấn quanh anh thật chặt và sau đó giao hợp với anh .

Tuy nhiên điều đó sẽ không làm được. Thư Hàn Ngọc vẫn hoàn toàn chống cự lại hắn. Để tránh mắc phải sai lầm như tổ tiên, hắn đã âm thầm kìm nén ham muốn cháy bỏng của mình.

Sở dĩ Thư Hàn Ngọc đề nghị Thư Cẩm Thiên trong động là vì Thư Cẩm Thiên đã cố ý nghe lời hẳn, khiến Thư Hàn Ngọc hiểu lầm rằng Thư Cẩm Thiên đã chấp nhận hắn, cho nên mới xảy ra rắc rối như vậy.

Có thể nói, Thư Cẩm Thiên cũng đã gặp rắc rối.

Sợ mình không thể cưỡng lại sự khao khát ép buộc con cái của cơ thể mình và phạm phải sai lầm không thể tha thứ trong mắt con cái giống như giống loài của mình, Thư Hàn Ngọc không dám tiếp tục nhìn vào cơ thể quyền rũ của con cái, và chuyển ánh nhìn về phía con cái, bóng người Thư Cẩm Thiên nằm trên mặt đất.

Cái bóng trên đất cỏ bận rộn lang thang, lúc ngắn lại, lúc dài ra.

Thư Cẩm Thiên trải quần áo ra, giũ nước trên tóc. Mái tóc của anh được cắt tỉa gọn gàng, dài và trông anh rất tươi sáng và sống động. Bây giờ nó ướt và anh mạnh mẽ hất đầu ra, nó bất ngờ dựng thẳng trông giống hệt một con nhím đen.

"Chào! Anh đang nhìn gì đó? Có cái gì trên đất à?

"Ừ, có cậu đấy." Thư Hàn Ngọc trả lời mà không ngẩng đầu lên. Một lúc lâu sau, hắn mới nhận ra rằng Thư Cẩm Thiên đang ở ngay trước mặt mình. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy anh có một bộ dáng khác lạ, hơi sửng sốt. Lúc này Thư Hàn Ngọc mới tỉnh táo lại, đứng dậy, thô bạo kéo Thư Cẩm Thiên lại, mang hắn trở lại cửa động. .

“Này này! Có gì muốn nói thì cứ nói đi, đừng lúc nào cũng mò mẫm nhé !"

Thư Hàn Ngọc phớt lờ anh đang vùng vẫy , đẩy anh vào hang.

"Á~~!"

Bang!

Thư Cẩm Thiên bị ném úp mặt xuống đất. Hang động cao khoảng hai mét, bên dưới trải cỏ khô dày đặc nên khi ngã xuống không hề đau đớn. Anh chỉ ăn một ngụm bụi , cơ thể hơi ướt của anh có dính một ít cỏ khô.Thư Hàn Ngọc đứng ở cửa động nhìn xuống Thư Cẩm Thiên, lạnh lùng nói: "Ngoan ngoãn ở lại, ta đi tìm đồ ăn"

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên và rời đi.

“Đỉnh!" Thư Cảm Thiên từ trong miệng phun ra một ít cả khô, hừ một tiếng hướng cửa hang động đi tới. “Con rắn độc tài này".

Thư Cẩm Thiên đứng dậy, khập khiễng đi tới nhặt chiếc

chăn bông được gấp trong góc động lên.

Là một người bình thường đã quen mặc quần áo, anh cảm thấy hơi khó chịu khi không mặc quần áo.

Hơn nữa, bất kể bên ngoài có nóng thế nào, hang động này vẫn luôn râm mát, mát mẻ, ngay cả khi thời tiết nóng hơn cũng có thể nhanh chóng làm mát người rất giống chủ nhân của hang động.

Thư Cẩm Thiên quấn chăn bông mình nhặt được lên, chân thành cảm ơn người xui xẻo đã vứt nó đi. Sau khi chạy trốn, nếu có thể gặp được kẻ xuyên không khác thì tốt quá. Chiếc chăn an ủi này là bằng chứng cho sự tồn tại của họ và anh phải giữ gìn nó thật tốt.