Chương 32: Tôi sẽ không bị bại liệt đâu

Gã mắt chột gọi một cuộc, không lâu sau đã thấy một người đàn ông mặc vest đen mang theo một hộp kim bạc đến phòng bệnh.

Anh ta rất tò mò.

Nhưng không nên hỏi thì đừng có hỏi, đưa đồ xong là vội vã rời đi không nán lại thêm phút nào.

"Đây là kim bạc, bây giờ ông có thể bắt đầu rồi.”

Gã chột mắt đã sẵn sàng, ông ta nghiêm túc cảm nhận cơ thể mình.

Làm sao mười mấy cây kim bạc bình thường có thể khiến ông ta bất tỉnh chứ.

“Kim đẹp ghê.” Trương lão đầu nói.

Lâm Phàm nói: "Đúng thế, quả thực rất đẹp, mảnh khảnh sáng bóng. Lần này phải nghiêm túc, không làm hai việc cùng lúc, nghiêm túc trị liệu cho ông ta. Tôi tin ông có thể làm mắt ông ta mọc lại."

Chẳng mấy chốc, Trương lão đầu cẩn thận nhìn đầu của gã chột mắt, Lâm Phàm ở bên cạnh cũng nhìn rất nghiêm túc, chỉ vào huyệt thiên linh cái: “Chỗ này nhô lên không đẹp chút nào.”

Phập!

Một kim đi xuống.

“Không đẹp thì đâm nó.”

Ngón tay Trương lão đầu rất linh hoạt, một kim đi xuống, vừa nhanh vừa chính xác. Ông ấy không quên sơ tâm, nơi nào không vừa mắt thì đâm nơi đó là châm pháp của ông ấy.

Người khác không học được.

Nếu không thì chẳng phải những gian khó ông ấy đã trải qua mấy năm qua đều vô ích sao?

Gã chột mắt cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể, nhưng ông ta không ngờ là bản thân không có cảm giác gì. Khi mũi kim đâm vào nơi quan trọng như vậy, bất kể như thế nào thì ông ta cũng phải có cảm giác chứ.

Trương lão đầu nhìn rất cẩn thận, tìm chỗ không vừa mắt. Tuy trước đó nhìn cũng thuận mắt, nhưng vừa chớp mắt đã thấy không thuận mắt.

Kim thứ hai!

Kim thứ ba!

Lâm Phàm chỉ vào một bộ vị: "Chỗ này có vấn đề.”

“Ừ, tôi cũng phát hiện ra." Trương lão đầu nghiêm túc nói.

Kim thứ tư!

...

Kim thứ mười hai!

Nhịp tim gã chột mắt tăng vọt, không phải là bị đâm nên tim đập nhanh mà là vì ông ta không cảm thấy khó chịu. Đối với ông ta mà nói, chuyện này rất đáng sợ.

Sao hắn có thể làm được điều đó.

Đột nhiên, ông ta nhớ đến chuyện lúc trước, khi cây kim thứ mười ba đâm vào, ông ta lập tức ngã xuống bất tỉnh. Đợi tí nữa là cây kim thứ mười ba sẽ đâm xuống, đến lúc đó ông ta sẽ biết vì sao.

Cây kim thứ mười ba đâm xuống!

Gã chột mắt tập trung tinh thần cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể. Bỗng, trước mắt tối sầm, phịch một tiếng, đầu đập xuống đất.

Trương lão đầu cầm cây kim bạc ngơ ngác đứng đó, quay sang nhìn Lâm Phàm.

"Ông ta... ông ta sao thế.”

Lâm Phàm trầm tư chốc lát rồi nói: "Chắc ngủ á.”

Cô y tá đứng ở cửa đã chứng kiến

toàn bộ quá trình, khi nhìn thấy gã chột mắt ngã xuống đất, cô ấy lập tức hét lên.

"Bác sĩ, cứu..."

Tiếng hét khiến những người đang ở tầng này giật mình.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thế?

Có thể khiến cô y tá sợ như vậy.

Không có tiếng bí bo, các y bác sĩ chạy vào, đặt gã chột mắt lên cáng cấp cứu đưa đi phòng cấp cứu.

Khi phó viện trưởng Lý hay tin, ổng suýt ngất.

Có còn để cho người ta sống nữa không?

Bên kia, Lâm Phàm và Trương lão đầu nằm trên giường, lâm vào trầm tư.

Sai ở đâu nhỉ?

Kẽo kẹt!

Có tiếng xe cáng cấp cứu được đẩy tới.

Ông anh đổi phòng với Lý Ngang đẩy cáng đi vào. Ông ta đứng trước cửa nhìn Lâm Phàm và Trương lão đầu, hai người này là bệnh nhân tâm thần mà các y bác sĩ nhắc đến.

Ông ta đã tìm hiểu về bệnh nhân tâm thần.

Họ là những người rất nguy hiểm.

Thậm chí ông ta còn không hiểu tại sao bệnh nhân tâm thần được phép chạy lung tung, làm tổn thương hoặc gϊếŧ người khác mà không bị pháp luật trừng phạt.

Bệnh nhân tâm thần không cần chịu trách nhiệm hình sự vì hành vi gϊếŧ người, chỉ có người nhà của họ phải chịu trách nhiệm bồi thường dân sự.

Thật sự không công bằng.

Ông ta nhìn con gái nằm trên cáng cấp cứu, nghiến răng đẩy cáng vào phòng bệnh.

Con gái ông ta bị bệnh bạch cầu, đã tiêu hết tiền tiết kiệm ông ta dành dụm được cả đời.

Chi phí nằm viện hàng ngày đã vượt qua sức chịu đựng của ông ta, khi biết có phòng bệnh miễn phí, ông ta đã nghĩ đến việc đến đây.

Lâm Phàm và Trương lão đầu nhìn người đàn ông trung niên rồi nhìn cô bé nằm trên cáng.

Họ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cô bé bị sao vậy, sao lại bị hói, thật kỳ lạ.

"Bây giờ hối hận còn kịp."

Bác sĩ đi cùng cúi xuống thì thầm vào tai người đàn ông.

“Không, ở chỗ này.” Người đàn ông lắc đầu, kiên định nói.

Trương Hồng Dân bế cô con gái bảy tuổi đến giường bệnh, sau đó đẩy cái ghế nồi chắn giữa hai giường. Ông ta phải bảo vệ con gái, nếu bệnh nhân tâm thần có biểu hiện bất thường thì ông ta sẽ đánh đối phương trước.

“Bố ơi...” Cô bé nằm trên giường gọi bố.

Trương Hồng Dân quay đầu lại sờ trán con gái:

"Nào, ngoan, phải nghe lời nha. Chờ con khỏi bệnh, con sẽ lại trở thành cô công chúa hoạt bát. Ngủ ngoan, bố sẽ luôn ở đây bảo vệ con."

“Vâng ạ.” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Phàm và Trương lão đầu tò mò nhìn cô gái nhỏ, rồi lại tò mò nhìn người đàn ông trung niên.

"Cô bé không khỏe lắm thì phải.”

"Tôi biết châm cứu, có thể giúp cậu xem thử."

Trương Hồng Dân không muốn để ý đến hai bệnh nhân tâm thần này, nhưng nghe thế, ông ta nghiêm mặt, cảnh giác nhìn hai người.

Thời gian lặng lẽ trôi.

Lâm Phàm chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt không chút dao động.

Khi người bình thường đối diện với ánh mắt này, chắc chắn sẽ rùng mình một cái, khiến người ta khϊếp sợ.

Cổ họng Trương Hồng Dân khẽ động, bị ánh mắt này nhìn lạnh cả người, không thoải mái, nhưng ông ta phải luôn chú ý đến tình hình của hai bệnh nhân tâm thần bên kia, kẻo không kịp chuẩn bị tâm lý bị đối phương đánh lén.

Nhìn nhìn nhìn.

Ông ta vô thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng, nhưng khi nghĩ đến con gái đang ngủ yên sau lưng thì ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phàm. Mặc dù trên trán đổ mồ hôi, nhưng ông ta cũng không sợ gì cả.

Tình cha bao la.

Nhưng cơ thể của người phàm sao có thể so với một vị thần.

Lát sau!

Cô bé tỉnh dậy, cô tò mò nhìn Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng tò mò nhìn cô bé. Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Cô bé thấy nụ cười của anh kia thật dịu dàng, đôi mắt trong veo.

Cô bé thích anh này.

Lâm Phàm kéo mí mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ.

Cô gái nhỏ cười khanh khách, rất vui vẻ.

Nhưng cơn đau khiến cô bé nhíu mày.

Thật sự rất đau, nhưng cô bé phải mạnh mẽ lên không thể để bố lo lắng.

Thấy Lâm Phàm làm phiền con gái mình, Trương Hồng Dân dùng thân hình không quá to lớn của mình chắn lại, trừng mắt nhìn Lâm Phàm như muốn nói nếu cậu dám bắt nạt con gái tôi nữa thì tôi sẽ liều mạng với cậu.

Lâm Phàm nghiêng đầu nhìn, cô bé cũng ngẩng đầu xem. Hai người lại nhìn nhau.

"Hi hi!"

"Hi hi!"

Trong mắt cô bé, nụ cười của Lâm Phàm giống như ánh mặt trời, ấm áp soi sáng cô bé.

Chỉ là trong mắt Trương Hồng Dân nụ cười đó lại khiến người ta rùng mình.

Âm u.

Kẽo kẹt!

Lại là một cáng cấp cứu khác.

Gã chột mắt mặt mũi lạnh tanh nằm đó.

Câu nói của bác sĩ cứ văng vẳng trong tâm trí ông ta.

"Tình hình của anh có chút phức tạp, chân phải của anh bị tê liệt tạm thời, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

Khi bác sĩ nói lời này, biểu cảm rất kỳ lạ, như đang nói, anh trâu phết, bệnh nhân tâm thần muốn đâm kim lên người anh mà anh cũng đồng ý. Giờ thì hay rồi, bị liệt tạm thời luôn.

Gã chột mắt ngơ luôn.

Không phải vì chân phải bị liệt tạm thời.

Mà là ông ta không tin nổi.

Một bệnh nhân tâm thần làm một cường giả như ông ta bị liệt luôn.

Sao có thể như thế được.

Đây không phải là sự thật.

Ông ta không chấp nhận được.