Chương 40: Tôi cũng không thích ăn

Phó viện trưởng Lý có tâm sự.

Ông ấy muốn trả hai bệnh nhân tâm thần trở về, căn cứ vào quan sát nhiều năm của ông ấy, hai bệnh nhân này rất kinh khủng, ở lại bệnh viện cũng không phải chuyện tốt.

Ngày bọn họ vừa nhập viện, bệnh viện đã có tổn thất.

Thay bóng đèn và ổ cắm điện cháy đen, những việc này đều cần đến tiền, cho dù chỉ là một ít tiền lẻ thì vẫn là tiền, cướp lì xì cũng không biết phải cướp bao lâu mới có thể bù lại được.

Có điều phó viện trưởng Lý có hảo cảm với Lâm Phàm.

Đầu tiên không nói đến chuyện hiến tế bào gốc tái tạo máu, chỉ xét riêng đến chuyện nhiều năm qua, cứ cách mấy ngày là ông ấy lại thấy mặt cậu một lần, cho dù là nuôi một con chó thì cũng có tình cảm, tuy nói ví dụ đó không thích hợp lắm nhưng đại khái chính là ý này.

Lâu ngày sinh tình!

Hơn nữa vì sự tồn tại của hai bệnh nhân tâm thần kia, kinh nghiệm trên bàn mổ của các bác sĩ đã trở nên rất phong phú, tích lũy số lần phẫu thuật rất cao, có thể trở thành bác sĩ mổ chính có thâm niên.

Căn cứ vào báo cáo kiểm tra, Lâm Phàm không cần tiêm thuốc kí©h thí©ɧ sản sinh tế bào gốc tạo máu, tế bào gốc tạo máu của cậu đã được sinh ra rồi giải phóng ra trong máu ngoại vi sẵn rồi.

Đây là tình huống rất thần kỳ.

Có lẽ bệnh nhân tâm thần đặc biệt một chút cũng là chuyện bình thường.

Ông ấy lập tức đi sắp xếp, bảo bác sĩ chuyển Lâm Phàm đến phòng bệnh khác, bắt đầu thu thập tế bào gốc tạo máu, kết thúc sớm chút nào thì có thể trả về sớm chút ấy.

Mặc dù tôi rất yêu cậu, nhưng sự yêu thích này là ở mong đợi chứ không phải là cậu xuất hiện trước mặt tôi, chúng ta cách mấy ngày gặp mặt một lần là đủ rồi.

Bên trong phòng bệnh.

Lâm Phàm nằm ở trên giường bệnh, bên cạnh chính là máy lấy máu, các bác sĩ đang bận rộn, trên cánh tay trái tay phải của cậu cắm hai cây kim để lấy máu, một cây dùng để bơm máu vào máy phân tách để lọc tế bào gốc tạo máu cho vào túi thu thập, cây kim còn lại truyền phần máu còn lại trở lại trong thân thể.

Sử dụng tuần hoàn, không lãng phí chút nào.

Một bác sĩ ngồi bên cạnh chiếc máy, anh ta giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng hơi hoảng, hai bệnh nhân tâm thần đang ở đây, anh ta có thể không sợ sao?

Mặc dù biết hai bệnh nhân tâm thần này là khách hàng VIP của bệnh viện, nhưng anh ta căn bản còn chưa gặp mặt được mấy lần.

Nhìn thấy bên cạnh có dây dẫn, trong đầu anh ta hiện lên cảnh bệnh nhân tâm thần lén lút cầm dây dẫn lên siết chết mình, cho nên anh ta giả vờ che dây dẫn đi, tốt nhất đừng để bọn họ nhìn thấy.

Trương lão đầu ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâm Phàm, lo lắng nhìn.

"Có cảm giác gì không?" Bác sĩ dò hỏi, đây là một câu hỏi nhất định phải trả lời trong quy trình kỹ thuật, nếu như bệnh nhân bị tê buốt thì phải bổ sung canxi máu.

Lâm Phàm bình tĩnh trả lời: "Không."

Bác sĩ ngồi ngay ngắn, anh ta rất căng thẳng, ở cùng hai người mắc bệnh về tinh thần trong một căn phòng áp lực rất lớn, anh ta thà ở chung với hai tội phạm bạo lực còn hơn, ít nhất trước khi đánh nhau họ còn bộc lộ ra biểu cảm dữ tợn, cho người ta chuẩn bị tâm lý trước.

Lúc này, bác sĩ thấy ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía anh ta, khóe miệng cong lên nở nụ cười, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh ta.

Theo phép lịch sự, bác sĩ cũng cười với Lâm Phàm, giơ ngón cái lên, khen ngợi, đúng là người tốt, cậu đã cứu một gia đình.

Nhưng dần dần, anh ta bị Lâm Phàm trừng đến mức lạnh cả người, như đang ngồi trên bàn chông, không tự tin lắm cúi đầu, không dám đối mặt với Lâm Phàm. Thật đáng sợ, có thể đừng nhìn tôi như vậy không?

Tôi là đàn ông đó. Bị ánh mắt này của cậu nhìn hoa cúc cũng thít lại.

Trương lão đầu lấy một quả chuối tiêu từ trong đống hoa quả bệnh viện chuẩn bị ra, bóc vỏ, tự mình ăn một miếng, sau đó đưa đến bên miệng Lâm Phàm:

"Tôi vừa mới ăn rồi, rất ngọt, mùi vị không tệ, cậu sẽ thích."

Lâm Phàm há miệng, một miếng nuốt trọn: "Ừ, thật sự rất ngọt."

"Cậu có muốn trở về không? Tôi hơi muốn trở về nhà chúng ta rồi."

Trương lão đầu nhớ cuộc sống bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nơi đó rất tự do tự tại, có thể chạy trên cỏ đón ánh nắng mặt trời, nhưng ở đây chỉ có thể ở trong một căn phòng nho nhỏ, không có chút vui thú gì.

"Muốn." Lâm Phàm trả lời.

Trương lão đầu vén tay áo lên, chỉ đồng hồ đeo tay trên cổ tay nói; "Lần trước tôi đã nói sẽ mua cho cậu một chiếc đồng hồ Rolex, nhưng tốc độ tiết kiệm tiền của tôi hơi chậm, cậu chờ tôi thêm chút nữa, tôi nhất định có thể mua được một chiếc cho cậu."

"À, được thôi." Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Cậu thích chơi chung với Trương lão đầu, kể từ sau khi đó, cậu đã từng thử trao đổi với người khác nhưng phát hiện hình như bọn họ đều hơi không bình thường, chỉ có thể trao đổi qua loa, không thể trao đổi sâu hơn được.

Nhưng lão Trương thì khác. Hắn biết cậu muốn làm gì, mà cậu cũng biết hắn muốn làm gì.

"Ha ha!"

"Ha ha!"

Cánh tay Trương lão đầu đặt lên trên tủ giường bên cạnh, lòng bàn tay chống cằm, nghiêng đầu đối mặt với Lâm Phàm, hai người cứ như vậy chẳng hiểu sao lại cười với nhau.

Cười rất tươi, ánh mắt cũng híp lại thành một khe hở.

Cứ giữ nguyên nụ cười như vậy, nụ cười ấm áp như thế khiến bên trong phòng bệnh ấm áp hẳn lên, nhưng đối với bác sĩ mà nói cứ như đang ở trong hầm băng, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, đúng là đáng sợ.

Không được! Mình phải đi ra ngoài bình tĩnh một chút.

Bác sĩ thận trọng đứng dậy, chỉ sợ gây ra một chút động tĩnh nào sẽ khiến hai bệnh nhân tâm thần bên cạnh tức giận.

Sau khi đi ra hành lang cách phòng bệnh không xa, anh ta hít sâu một hơi ở trong hành lang, đối với anh ta mà nói, loại cảm giác đó quá ngột ngạt, cũng chẳng biết hai người bọn họ nghĩ gì, vì sao có thể đối mặt mỉm cười với nhau lâu như vậy, không cảm thấy rất kinh khủng sao?

Anh ta không hiểu, thật ra đó là tình cảm chân thành.

Cha mẹ lâu ngày không gặp con, đích thân nấu cơm cho con ăn, nhưng ngồi trên bàn cơm lại không ăn cơm mà ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ăn cơm của con trẻ nhà mình, chỉ như vậy thôi cũng đã cảm thấy thỏa mãn, rất hạnh phúc rồi.

Đứa trẻ sẽ nói: Mẹ, con đang ăn cơm, mẹ nhìn như vậy con cũng không ăn nổi nữa.

Bởi vì không hiểu ánh mắt kia nên mới có thể ăn không trôi, cho đến sau này mới hiểu đó là ý gì.

Mà khi đó, anh ta đã là người trong núi rồi.

Có y tá đi ngang qua thấy bác sĩ Hà đứng ở hành lang, cười hỏi: "Ở cùng bọn họ thấy thế nào?"

Bác sĩ Hà ra vẻ trấn định cười nói: "Rất tốt, bọn họ rất thân thiện, tôi rất thích ở cùng bọn họ."

Lời dối trá, thật ra anh ta bị dọa sợ rồi.

Tinh tinh!

Bác sĩ Hà nhìn điện thoại di động, có tin nhắn vừa được gửi tới, anh ta nhìn ghi chú: Anh em tốt.

[Anh em tốt: Lão Hà, bên chỗ anh có chút việc, có thể mượn cậu ba mươi lăm triệu được không?]

Bác sĩ Hà nhìn nội dung, rơi vào im lặng, anh ta không trả lời ngay, sợ bên kia hiện lên thông báo "đang nhập".

Ba mươi lăm triệu.

Đây là một chuyện khiến anh ta cảm thấy hơi khó.

Nhìn tin nhắn hết khoảng mười phút, trong đầu anh ta vẫn còn đang nghĩ cuối cùng có nên cho mượn hay không, nếu không cho mượn, mình nên bịa ra nội dung gì để từ chối, biểu lộ rằng thật ra tôi rất muốn giúp anh nhưng tôi cũng không có cách gì, hơn nữa còn không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.

Tinh!

[Anh em tốt: Không sao, cảm ơn anh em.]

Thấy tin nhắn này, anh ta hoàn hồn ngay lập tức.

[Bác sĩ Hà: A! Vừa rồi em khám bệnh cho bệnh nhân, vừa mới đọc được tin nhắn, không sao thì tốt rồi, lần sau có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.]

Ai nha! Dọa tôi giật mình.

Có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, tâm trạng bác sĩ Hà đột nhiên tốt hơn.

Trở lại phòng bệnh, thấy hai bệnh nhân tâm thần vẫn ở chỗ cũ mỉm cười đối mặt với nhau, vị Trương lão đầu kia cầm quả táo, mình cắn bên này, Lâm Phàm cắn bên kia, nụ cười trên mặt hai người vẫn rực rỡ như cũ.

Đối với người ngoài, nụ cười ấy lại rất âm u.

"Ăn ngon không?" Trương lão đầu hỏi.

"Ừm, ăn rất ngon." Lâm Phàm cười.

"Ở đây còn một quả nữa nhưng tôi không thích ăn lắm, để lại cho cậu ăn đi." Trương lão đầu nhìn quả táo còn lại, rất ngọt, rất giòn, hắn rất thích ăn.

Nhưng Lâm Phàm cũng thích ăn cho nên hắn bằng lòng nhường thứ tốt cho bạn tốt của mình.

"Chúng ta mỗi người một nửa."

"Không cần, tôi thích uống Sprite, không thích ăn trái cây đâu."