Chương 41: Viện trưởng, ngài là thiên sứ

Cổng bệnh viện.

Một chiếc xe cứu thương đã đậu ở đó từ lâu.

Phó viện trưởng Lý đang đứng bên cạnh xe cứu thương, cơn mưa phùn xám xịt khẽ rơi trên gương mặt hơi có vẻ tiều tụy của ông ấy, mặc dù vẫn nói người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái nhưng hai bệnh nhân tâm thần đang ở trong bệnh viện khiến trong lòng ông ấy không yên.

Không hề làm ra vẻ, Phó viện trưởng Lý giơ tay lên lau nước mưa trên mặt, trong lúc lơ đãng để lộ ra chiếc đồng hồ điện tử đang hot trên thị trường được chế tạo tinh xảo, giá trị đến mấy trăm nghìn.

Một loại khí chất khiêm tốn lặng lẽ nghịch ngợm chạy ra.

"Phó viện trưởng, bên ngoài có mưa, ngài về trước đi, tôi sẽ đưa người đến bệnh viện tâm thần."

Tài xế hèn mọn quan tâm phó viện trưởng, hy vọng được phó viện trưởng cho phép, nếu anh ta được ông ấy cho phép, cuộc đời sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Anh ta thấy phó viện trưởng đăng bài trên vòng bạn bè, trong những dòng chữ thành khẩn lại tràn đầy ý tưởng cao đẹp ấy lại lơ đãng để lộ ra tín hiệu phó viện trưởng Lý rất nhanh sẽ trở thành viện trưởng.

Chữ "phó" kia cũng sắp biến mất trong dòng sông dài của lịch sử rồi.

Anh ta muốn vô tình để lại một bình luận cầu vồng bình thường không có gì kỳ lại nhưng lại cảm động đến tận tâm can trên vòng bạn bè của phó viện trưởng.

Nghĩ đến chênh lệch giữa mình và phó viện trưởng, anh ta nhịn được xao động trong lòng, có thể thấy vòng bạn bè của phó viện trưởng cũng đã là một loại vinh hạnh rồi, làm sao có thể lưu lại những lời thô tục như vậy trong vòng bạn bè của phó viện trưởng chứ, thậm chí ngay cả tư cách bấm like cũng không có.

"Cậu..." Phó viện trưởng Lý nhìn tài xế, lắc đầu: "Tôi cần phải đích thân đưa bệnh nhân qua đó, chính mắt nhìn thấy bọn họ trở lại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn tôi mới có thể yên tâm."

"Ngài đúng là một vị viện trưởng tốt tận tâm tận chức." Tài xế nói.

Chỉ cần nịnh bợ tốt, một bước lên mây cũng chưa biết chừng.

Anh ta từng là một người đàn ông tốt vô cùng chính trực, không biết nịnh nọt vỗ mông ngựa, làm ở trung tâm cấp cứu rất nhiều năm, kỹ thuật lái xe thông thạo, là loại có thể đè lên phao thoát nước.

Nhưng anh ta đã làm việc được mười năm mà vẫn còn là một tài xế.

Mà người trẻ tuổi gia nhập đoàn xe chậm hơn anh ta mấy năm, dựa vào nịnh nọt vỗ mông ngựa, xu nịnh hùa theo, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã trở thành cấp trên của anh ta.

Anh ta không phục, tôi ưu tú hơn cậu ta, tôi giỏi hơn cậu ta, kỹ thuật lái xe của tôi tốt hơn cậu ta, tại sao tôi lại không được cất nhắc.

Cho đến một ngày, trong lúc say rượu lãnh đạo đã vỗ vai anh ta nói:

"Cậu rất giỏi, rất ưu tú, trong lòng tôi đều thấy cả nhưng tôi không thể xa rời cậu, nếu cậu đi rồi, tôi đi đâu tìm một cấp dưới ưu tú như cậu đây, cho nên cứ làm việc dưới trướng của tôi cho đến khi tôi về hưu đi."

"Còn cậu ta, không có bản lĩnh gì, chỉ biết nịnh hót, a dua nịnh nọt, tâng bốc đến mức tôi cảm thấy rất thoải mái, rời khỏi cương vị kia cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến tôi."

"Ai cũng có thể rời đi, duy chỉ có cậu không thể rời đi."

Từ đó về sau anh ta đã ngộ ra không phải mình không đủ ưu tú, mà là giỏi đến mức khiến khác không cách nào buông tay.

Mặt phó viện trưởng Lý không cảm xúc nhưng tâm trạng rất tốt, cho tài xế một điếu Bạch Lợi Quần.

(Bạch Lợi Quần: một hãng thuốc lá của Trung Quốc)

Tài xế được ưu ái mà lo sợ nhận lấy điếu thuốc, thận trọng châm điếu thuốc như đang đốt một vật báu tuyệt trần, sau đó chậm rãi hít sâu một hơi, hai mắt trợn tròn xoe, lộ ra vẻ say mê.

"Thuốc lá ngon, vị vô cùng chuẩn, màu sắc mê người, khói thuần không tạp, thuốc lá ngon."

Anh ta hút không phải là thuốc mà là cơ hội nịnh nọt.

"Năm mươi nghìn một bao, cũng tàm tạm thôi, không tính là thuốc lá ngon."

Phó viện trưởng Lý hít một hơi dài, ánh mắt sâu xa nhìn về phía cổng vào bệnh viện ở phía xa. Ông ấy đang mong đợi hai bóng người kia, đưa bọn họ trở lại bệnh viện tâm thần, ông ấy cũng yên tâm rồi.

Tài xế thành khẩn nói: "Viện trưởng cứu vô số người, như thiên sứ thánh khiết rơi xuống trần gian, giữa ngón tay cầm thuốc lưu lại hương vị của thần tiên, tôi có thể hút được thuốc lá viện trưởng đưa tới là vinh hạnh của tôi, là cảm nhận nói ra từ sâu trong lòng."

Phó viện trưởng Lý vỗ nhẹ lên bả vai tài xế, một lần nữa vô tình để lộ ra chiếc đồng hồ điện tử khiêm tốn mà nổi bật, không nói gì nhưng ý tức trong ánh mắt rất rõ ràng.

Cậu... không tồi.

Lúc này, bóng dáng khiến ông ấy mong ngóng ngày đêm đã xuất hiện.

Mấy bác sĩ đẩy cáng xe cấp cứu tới, bọn họ cảm thán, người có thể khiến phó viện trưởng Lý đích thân lái xe đưa đón có lẽ chỉ có hai vị khách hàng VIP đặc biệt này thôi.

"Đây là tình huống gì?"

Phó viện trưởng Lý thấy Trương lão đầu nằm ở đó, còn chưa hiểu rõ lắm, ông ấy không bị làm sao, chiếm xe cấp cứu làm gì?

Bác sĩ nói: "Không có cách nào, ông ấy muốn nằm, nếu không thì sẽ không đi, chỉ có thể để ông ấy nằm thôi."

Phó viện trưởng Lý rất tiều tụy, còn là người không?

Bác sĩ của bệnh viện chúng ta liều mạng cứu hai người, cứu sống hai người, cứu đến khỏe mạnh có thể nhảy nhót tung tăng, chúng tôi có thể tha thứ việc ông không nói cảm ơn nhưng ông không thể luôn nhớ nhung đến tài nguyên của bệnh viện chúng tôi được.

Thôi bỏ đi!

Thôi bỏ đi!

Chỉ cần có thể đưa hai người đi, hai cái xe cấp cứu cũng có thể tặng miễn phí cho hai người.

Lâm Phàm từng hiến tế bào gốc tạo máu, bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cậu, chỉ sợ có bất kỳ vấn đề gì, bất kể là không được hoan nghênh đến mức nào, thân là bác sĩ cũng phải tận tâm tận lực kiểm tra rõ.

Không phải chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu, mà là cậu tới quá thường xuyên, thường xuyên đến mức thân thể chúng tôi cũng không chịu nổi.

Khoảng cách sinh ra cái đẹp, tình cờ gặp nhau sẽ gia tăng cảm tình.

Thường xuyên gặp mặt, tất cả đều trở thành tẻ nhạt vô vị, hy vọng hai người có thể hiểu.

Lâm Phàm nằm trên cáng xe cấp cứu, ánh mắt bình tĩnh nhìn bầu trời âm u xám xịt, nâng cánh tay lên, túm lấy nước mưa trên trời, tại sao nước mưa từ trên bầu trời rất cao rất cao nhỏ xuống trên mặt chẳng đau chút nào.

Người rơi từ trên trời xuống có đau không?

Đây đúng là vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.

Trương Hồng Dân bất chấp đội mưa phùn nhỏ chạy tới, biết Lâm Phàm rời đi, ông ta vội vàng tới đưa tiễn, tuy nói đối phương là bệnh nhân tâm thần nhưng bất kể nói thế nào, cậu cũng đã cứu con gái mình.

"Ân nhân, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu, chờ con gái tôi khỏe lại, tôi sẽ dẫn nó tới thăm cậu."

Lâm Phàm không để ý đến Trương Hồng Dân mà lại nhìn lên bầu trời, trong lòng không gợn sóng, chỉ có cảm ngộ đối với tự nhiên.

Công pháp tu luyện khí công vận chuyển, những hạt năng lượng trôi lơ lửng trong tự nhiên chậm rãi chảy vào trong cơ thể cậu.

"Đưa lên xe, xuất phát."

Phó viện trưởng Lý đạp tắt tàn thuốc, phất tay một cái, vội vàng không thể chờ đợi được, sau đó nhìn về phía tài xế nói: "Cậu ngồi ghế phó lái, hôm nay vẫn là để tôi lái."

Tài xế nói: "Có thể học kỹ thuật lái xe từ phó viện trưởng là vinh hạnh đời này của tôi."

Phó viện trưởng Lý không nói nhiều.

Bây giờ suy nghĩ của ông ấy rất đơn giản.

Cho dù trời long đất lở, biển cạn đá mòn, bầu trời nứt ra cũng không có cách nào ngăn cản ý tưởng đưa hai bệnh nhân tâm thần này về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của ông ấy.

Bí bo! Bí bo! Bí bo!

Xe cứu thương nhanh chóng lái ra bệnh viện, tốc độ rất nhanh, kỹ thuật lái xe của phó viện trưởng Lý không tệ, cua một đường như rồng thần vẫy đuôi, biến mất trong tầm mắt của rất nhiều bác sĩ khác.

Trách nhiệm của phó viện trưởng Lý trọng đại, nếu có phóng viên truyền thông đưa tin ở đây nhất định sẽ chụp một tấm ảnh đèn sau của xe.

Sau đó bức hình ấy sẽ leo lên trang bìa: "Phó viện trưởng bệnh viện đích thân đưa anh hùng về nhà."

Các bác sĩ đứng ở đây dường như nghe thấy giọng nói truyền tới từ trong xe.

"Phó viện trưởng, kỹ thuật lái xe của ngài thật lợi hại, tôi chưa từng gặp ai có kỹ thuật lái xe lợi hại như vậy."

"Ngài có thể dạy cho tôi được không?"