Chương 4: Tần Nguyễn chính là Tần Nguyễn, YYDS

“Được.” Diệp Duật đáp lời

Tây trang màu đen ôm lấy dáng người nhìn gầy nhưng không gầy của anh, áo sơ mi được kết bằng xà cừ cùng màu, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ tươi, giống như càng khắc họa thêm khuôn mặt hoàn mĩ của anh.

Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, mang vẻ đẹp kinh người.

“Chiều nay anh rảnh, sẽ lái xe đến.”

“Được, không có gì, em cúp máy trước.” Thấy Trương Đông kinh ngạc, Tần Nguyễn vui vẻ cướp điện thoại.

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Diệp thị.

Nụ cười trong nháy mắt biến mất, Diệp Duật âm trầm như cơn thủy triều quay về, lạnh lùng nói.

“Tài liệu có hai phần sai lệch, quay về làm lại, nếu làm không tốt thì chuẩn bị rời đi.”

“Vâng, ông chủ.” Tần Nhược Phong lập tức đi ra khỏi văn phòng.

Ngay khi tiếp xúc với không khí bên ngoài, Tần Nhược Phong liền thở ra một hơi.

Nữ thần! Tần tiểu thư quả là một vị Bồ Tát đại ân đại đưc cứu khổ cứu nạn. Nếu không phải có cuộc điện thoại này của cô, bộ phận tiếp thị phải có ít nhất hai người nghỉ việc.

.

Lúc này, tại đoàn phim.

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Tần Nguyễn nhẹ nhàng rơi trên người giám chế Trương Đông.

“Diệp…Diệp tiên sinh.” Trương Đông khẽ run run môi nói, vừa nhớ lại bản thân mình đã làm gì Tần Nguyễn.

Có vẻ như anh ta luôn khinh thường cô, nói rất nhiều lời châm chọc và khó nghe để mọi người xa lánh Tần Nguyễn, trong lòng anh ta trước giờ chưa từng coi trọng Tần Nguyễn.

“Xin, xin lỗi, Tần Nguyễn…thật xin lỗi!” Trương Đông nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta giơ tay tát chính mình, âm thanh vang lên ai nấy đều nghe rõ ràng.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, càng nghĩ càng hối hận, anh ta khóc đến nước mắt nước mũi đều rơi ra.

“Tần Nguyễn, là tôi sai! Tôi không nên khinh thường cô, để bọn họ nói xấu sau lưng cô, huống chi là để cô nổi giận trong đoàn phim của tôi! Đều là lỗi của tôi… Tôi sai rồi, làm ơn, tha thứ cho tôi. Nhà tôi có già có trẻ, thật sự không sống nổi nếu mất công việc này!”

“Ồ~ lúc này mới biết mình sai rồi?” Tần Nguyễn cười nói.

“Nếu không phải tôi là bạn gái anh Diệp, nếu tôi chỉ là một diễn viên bình thường, thì chính là tôi sai sao?”

“Trương giám chế, cá lớn nuốt cá bé, trước giờ luôn như vậy, tôi không trách anh, nhưng trước khi đi, mong anh hãy thú nhận, ai là người khiến mọi người ghét bỏ tôi? Ai là người đã tung nhiều tin đồn thất thiệt như thế này? Làm cho cả diễn viên quần chúng đều có thể tùy ‎ cười nhạo tôi?”

Tần Nguyễn cười, ánh mắt đầy bất cần cùng lười biếng.

Nhưng mà, bọn họ nhìn chỗ nào, cũng không ai dám nhìn tiếp, đều lui về phía sau, sợ Tần Nguyễn nhìn đến mình.

“Phải, tôi bị quỷ ám!” Trương Đông che mặt ngã quỵ trên đất “Tôi…Tôi không biết tôi làm sao…”

“Nghĩ lại xem?” Tần Nguyễn nhàn nhạt nói.

Giọng nói này mang theo rất nhiều áp lực, Trương Đông đầu óc rối bời, không nghĩ ra được cái gì.

Nhưng mà, Tần Nguyễn lại tiếp tục nói, trong đầu anh ta bắt đầu hiện lên một bóng người.

“Cô ta có bối cảnh gì, cùng lắm là leo lên một giám đốc điều hành cấp cao của Diệp thị, hơn nữa người ta còn có gia đình, cô ta dựa vào khuôn mặt kiếm tài nguyên sao?”

“Anh Trương ~ Anh sợ cái gì? Cô ta làm sai, tôi nói thì có gì sai, vốn dĩ là cô ta mang vốn vào đoàn, không có thực lực gì, nói hai ba câu cũng không được sao?”