Chương 3: Cướp đi ánh hào quang

Khuôn mặt các diễn viên trở nên tái nhợt.

Có nười cúi đầu xuống, vờ như không thấy ánh mắt Tần Nguyễn, giả vờ cút đi.

Có người nhìn trái nhìn phải, phảng phất như Tần Nguyễn nói không phải là họ.

“Chị Tần, mọi người đều vì thích kịch bản này, mới đến đây diễn. Họ cũng chỉ nói chuyện phiếm mà thôi, cô có thấy cô quá đáng không?” Đôi mắt Cô Vi đỏ hoe, nói một cách yếu ớt.

Lúc này mọi người bị Tần Nguyễn giễu cợt, cô ấy lại dám đứng lên.

Cố Vi ở đoàn phim đã sớm dành được không ít hảo cảm, giờ này cô đứng lên, họ lại càng ủng hộ và đứng về phía cô.

[001, giảm hào quang của cô ta xuống]

“Đúng vậy, Tần Nguyễn, chúng ta là một đội, cùng nhau làm việc lâu như vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy cô rất tốt, trước kia cô không tự cao tự đại, nhưng lại không nghĩ rằng, hóa ra cô vẫn luôn ngụy trang, thì ra cô là dạng người như vậy!”

“Vi Vi đừng sợ, chúng ta đối xử công bằng với mọi người, có người chỉ có khuôn mặt còn lại vô dụng, không có năng lực, lại nhân phẩm kém! Tôi không biết có phải phim trước vì cảnh ít, cảnh không lời hay không mà liền trở thành tuyến hai.”

“Nổi tiếng gì cơ? Còn không phải là được kim chủ đưa vào đoàn phim sao? Cô có bản lĩnh như vậy, sao không nói mình là bạn gái Diệp Duật, phu nhân tương lai của Diệp thị?”

….

Không khí trở nên hỗn loạn, các diễn viên khác xì xào bàn tán, vừa bảo vệ Cố Vi vừa tố cáo Tần Nguyễn vô lương tâm.

Tần Nguyễn quá quen với cảm giác này.

Trong đầu hỗn loạn, xung quanh toàn những lời ác ‎ý.

Tuy nhiên, cô ấy đã nghĩ thông hết rồi.

Cô biết họ có ác ý với cô, nếu không đã không giống những tên hề trực tiếp trêu trọc cô.

.

“Nếu nói như vậy, thật muốn cho các người gặp bạn trai của tôi.”

Tần Nguyễn mở đôi môi đỏ mọng nói.

“Chị Tần.” Trợ lí Lâm Phần chạy tới đem điện thoại đưa cho Tần Nguyễn.

Mở điện thoại ra, ngón tay cô lười nhác bấm nghe.

Tiếng nói từ bên kia truyền tới.

“Nguyễn Nguyễn.” Giọng nam dễ nghe, mang theo chút ôn nhu “Có nhớ anh không?”

Tần Nguyễn mở loa ngoài nên tất cả mọi người đều nghe được.

Có tiếng đập cửa bên kia điện thoại, còn có tiếng gọi ‘Diệp Tổng’ truyền tới.

Diệp tổng…

Mọi người nhìn nhau.

Đây chắc không phải là Diệp Duật của tập đoàn Diệp thị chứ?

Diệp Duật… thật sự là bạn trai Tần Nguyễn?

Mọi người lại hoang mang nhìn nhau.

Có người hoài nghi, có người mặt trắng bệch, có người lấy điện thoại ra lặng lẽ quay lại, lại bị Lâm Phần ngăn cản.

Trong mọi người ở đây, cũng có người của Diệp Thị, giám chế Trương Đông, hắn đã từng nghe giọng Diệp Duật.

Nghe âm thanh trong di động Tần Nguyễn truyền tới, sắc mặt hắn đột biến, kinh ngạc.

Ông ta nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt tái nhợt.

Tần Nguyễn nhướng mày.

Cô nhìn sắc mặt Trương Đông, sau đó nhìn Cố Vi thần sắc trở nên oán độc, hơi hơi mỉm cười, tâm tình vui sướиɠ.

“Có chút, anh hai ngày nay không có việc gì, tới thăm em đi, thăm ban đi. Em muốn cùng anh và các bằng hữu đi ăn bữa cơm.”

Diệp Duật ngồi ở văn phòng, lật xem văn kiện, bên cạnh là Tần Nhược Phong đang chờ tin tức.

Khí chất vương giả lại cùng hung ác, nham hiểm, cao ngạo, đây chính là Diệp Duật của tập đoàn Diệp Thị. Ai cũng biết Diệp Duật cực kì đẹp nhưng lại không ai dám ngước nhìn.