Chương 1

Tác giả: Đả Cương Thi

Edit: Rindoll

Beta: Mèo Chè

_________________________

.

.

Nông lịch giữa tháng bảy, vầng trăng đỏ lơ lửng trên bầu trời, tuy trăng tròn như một cái đĩa, nhưng ở nơi sâu thẳm bên trong rừng núi, ánh sáng đỏ nhạt chiếu xuống, cũng không làm cho núi rừng sáng rực lên thêm, ngược lại còn mang theo sự âm trầm.

Phía Tây Nam dãy núi Tần Lĩnh tiếp giáp gần với chỗ xe buýt, hơn một ngàn người chân đạp phi kiếm phi đao, trên mặt mỗi người đều mang theo sự tham lam hoặc cuồng nhiệt, tất cả mọi người đều nhìn thẳng về phía trước, nơi phát ra một mảnh ánh sáng bạc đang bao phủ thành trì nho nhỏ ở giữa.

“Linh Tủy Huyền Ngọc nằm ngay giữa thành trì kia! Hiện tại chúng ta đều đã đến đây, người nào có thể lấy được Huyền Ngọc bằng chính bản lĩnh của mình thì ngừng lại! Dù sao nơi đây hẻo lánh ít dấu chân người, cũng có kết giới che đậy, không cần lo người thường sẽ phát hiện động tĩnh ở đây. Vương mỗ bất tài, đi trước một bước!”

Một người mặt như quan ngọc sau khi nói xong thì phi thân bay lên, dường như muốn nhảy thẳng vào giữa thành trì kia. Trong nháy mắt khi hắn bay lên, trong đám đông bỗng có người hô lớn một tiếng: “Tình huống không đúng! Các vị mau lui về phía sau!”

Chỉ là lúc này tất cả mọi người đều bị chí bảo gần ngay trước mắt chiếm giữ toàn bộ tâm trí, đừng nói là người trẻ tuổi định lực kém, ngay cả lão giả từng ổn trọng toàn diện, cũng không người nào nghe theo tiếng cảnh báo, tất cả đều xông vào thành trì màu bạc kia.

Ngay lúc tất cả mọi người sắp vọt tới phía trên thành trì, chỉ trong tích tắc lại có thay đổi bất ngờ.

Thành trì vốn còn lóe ra ánh sáng bạc, bỗng nhiên ánh sáng rực rỡ tụ tập lại. Ma khí từ trong thành phun trào đến tận trời, mang theo lực lượng ăn mòn lòng người, nhấn chìm hết toàn bộ những người tới gần thành trì…

“Đây là một âm mưu!! Mau rời khỏi đây!!”

“Không còn kịp rồi! Sao trong thành này có nhiều ác ma như vậy!! Người bị ma khí bao phủ dường như đánh mất thần trí! Trời ơi!” Bỗng nhiên có một người ở phía xa kêu lên: “Vương Nhung! Lâm Huyền! Lam Thuật Vân! Còn có Côn Luân Ngọc Cơ Tử, Thái Bạch Tử Huyền, Cửu Hoa Hoa Trân Tử!! Tất cả bọn họ dường như đều đánh mất thần trí rồi!! Đây là sáu người kiệt xuất nhất! Rốt cuộc là ai đã thiết kế trận âm mưu này!! Muốn làm cho Tu Chân giới chúng ta phải đứt gãy từ đây sao?!”

“… Chúng đệ tử Côn Luân nghe lệnh!”

“Chúng đệ tử Thái Bạch nghe lệnh!”

“Chúng đệ tử Cửu Hoa nghe lệnh!”

“Nhân tộc Vương gia nghe lệnh!”

“Nhất tộc Lam thị nghe lệnh!”

“Không ngại gian lao phải cứu người bằng bất cứ giá nào!!”

“Đại ca! Họ đều đi cứu người, chúng ta có cần đi không? Huynh xem lão tam đã như vậy, thật giống như sát thần vậy.”

“Cứu cái rắm! Ngươi xem bộ dáng hiện tại của họ còn có thể cứu được sao?! Lão gia tử nhà chúng ta cũng không ở đây, lần này tới đây chỉ có ba huynh đệ chúng ta, ngươi cho rằng dựa vào ta và ngươi thì đủ đánh thắng được lão tam ư? Cùng ta đi bố trí một trận pháp, vây tam đệ ở thành trì này để không làm người chung quanh bị thương là được.”

Sau nửa giờ.

Trên thành trì Đông Hồ.

Nam tử nhìn tiểu đệ nhà mình tay cầm Kim Ti Đại Hoàn Đao ở trong hồ hạ đao tán loạn, tiểu đệ đối mặt với đại ca tay cầm Trận Kỳ nhà mình nói:

“Đại ca, huynh thật quá thông minh rồi! Tuy Côn Luân Thái Bạch Cửu Hoa họ cứu được người, nhưng họ không chết thì cũng bị điên, chỉ còn dư lại một Vương Nhung còn trúng khí độc, nhưng linh hồn lại bị mất. Hiện tại xem ra chỉ có lão tam nhà chúng ta là có tinh thần nhất! Ôi, chỉ là không biết rốt cuộc là ai lại âm độc như vậy? Lần này chúng ta thật sự thiệt hại nghiêm trọng rồi.”

Nam tử cầm Trận Kỳ nghe vậy cắn răng nói: “Bây giờ ngươi còn có thời gian nghĩ tới thiệt hại sao? Cùng ta cầu nguyện lão tam sẽ không có việc gì đi! Bằng không chờ sau khi chúng ta trở về, chắc chắn sẽ bị cha và ông lột da rút gân! Đời này ngươi khỏi cần nghĩ đến việc cưới vợ nữa!”

Nam tử cầm Đại Hoàn Đao sợ run cả người lập tức nghe lời đi cầu nguyện: “Trời xanh ơi, đại địa ơi! Ngàn vạn lần đừng để cho lão tam có việc gì, dù thiếu tay thiếu chân đi nữa thì tinh thần nhất định cũng phải bình thường đó!”

Ngay khi hai người vừa lo lắng vừa cầu nguyện trong lòng, phía tây thành trì bỗng truyền ra tiếng kêu gào thê lương.

Lâm Huyền Thiên chợt dừng một lát, ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Không tốt! Người bị ma khí khống chế càng ngày càng nhiều! Bên kia không duy trì được nữa rồi! Chúng ta mau mang A Huyền chạy nhanh lên, nếu chậm trễ sẽ không kịp nữa!!”

Lâm Huyền Địa vừa nghe đại ca nói vậy, lập tức nâng Đại Hoàn Đao bay đến trung tâm hồ, định đánh ngất tam đệ rồi dẫn theo hắn trốn chạy, kết quả lại nhìn thấy lão đệ nhà mình được xưng là ngàn năm không gặp kỳ tài thế mà lại giang đôi tay lên trước, trên hai tay của hắn hiện ra một thanh kiếm màu đen, trường kiếm thoạt nhìn không hề có một tia sáng nào!!

Lâm Huyền Địa dừng chân, vẻ mặt không thể tin được, la lên “Không tốt rồi lão đại! Không biết lão tam từ nơi nào tìm đuợc thanh kiếm thoạt nhìn rất tà ác!! Ta có dự cảm vô cùng không ổn!!”

Lúc Lâm Huyền Thiên nghe được tiếng la của Lâm Huyền Địa, vừa quay đầu nhìn cũng ngây ngẩn cả người: “Kia… thanh kiếm kia! Lão nhị chạy mau! Đại hung đấy!”

…………

Chờ đến khi chưởng môn cùng với tộc trưởng của tam đại môn phái vô cùng lo lắng chạy tới, chỉ nhìn thấy một tòa thành trì bị ma khí màu đen bao phủ trên không, dưới ánh trăng tròn màu máu, một nam tử đứng thẳng bằng kiếm.

Phía dưới thành trì, ma thi khắp nơi.

Ở ngoài thành trì, một đám người tu chân chật vật không thôi, run bần bật tụ tập lại cùng một chỗ, mặt hoảng sợ nhìn người đứng phía trên thành trì kia.

Lúc này, trong mắt bọn họ, có lẽ người đó đã không còn là một con người nữa, mà là sự tồn tại của Quỷ Dữ.

“Đó là Lâm Huyền sao?!” Trong đám người có một vị lão giả chậm rãi đi ra, hạc phát đồng nhan* không giận mà uy: “Huyền Thiên, Huyền Địa! Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!”

(*Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện.)

Lâm Huyền Địa há hốc mồm không nói ra một câu, Lâm Huyền Thiên cắn răng đi ra từ trong đám người, nói:

“Ông nội! Tam đệ đã bị ma khí xâm nhập vào thân, thần trí không rõ giết tất cả ma trong thành trì!”

“Chỉ là ma?”

“Còn làm bị thương không ít đồng đạo.” Trong lòng Lâm Huyền Thiên hơi khẩn trương, nói tiếp: “Nhưng tam đệ không gϊếŧ hại bất cứ một đồng đạo nào, hơn nữa nếu không phải tam đệ bỗng phát loạn, chỉ sợ tất cả mọi người chúng ta đã không chống đỡ được đến lúc các vị tiền bối tới cứu viện!”

“Ha! Kẻ hung tàn như vậy mà còn viện lý do cho hắn sao?! Chẳng lẽ ngươi muốn nói Lâm Huyền chính là ân nhân cứu mạng của mọi người?! Chẳng lẽ còn muốn chúng ta phải phát thưởng động viên cho hắn ư? Ngươi xem bộ dạng hiện tại của hắn kìa! Đó không phải là một con người!! Mà là ma quỷ! Là ác quỷ!!”

“Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi! Lão tam của chúng ta rất tốt, không đánh mất thần trí! Chẳng phải hiện tại hắn đã dừng lại rồi sao? Chúng ta không cần các ngươi cảm tạ, nhưng trong chuyện này, tuyệt đối không thể xử phạt tam đệ!” Lâm Huyền Địa rống to về phía đệ tử Cửu Hoa.

Nhưng đệ tử Cửu Hoa lại không cam lòng yếu thế: “Nếu ngươi nói hắn có thần trí, vậy gọi hắn lại đây đi! Để chính miệng hắn nói rõ, rốt cuộc tại sao hắn phải giết một tòa thành ma, làm nhiều đồng đạo bị thương như vậy!”

“Ngươi!”

Ngay lúc hai người đang tranh chấp không ai nhường ai, nam tử đứng trên tòa thành chợt cử động.

Thoạt nhìn nam tử thong thả không nhanh không chậm nhưng tốc độ lại cực nhanh, từng bước một đi tới trước mặt mọi người, trước mặt những người tu chân như gặp phải đại địch, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo truyền ra từ trong miệng hắn:

“Ma tộc hại đồng đạo của ta, gϊếŧ không tha… Ma khí xâm nhập vào người, bị thương.”

Sau khi nói xong những lời này, nam tử giống như bị kiệt sức, ngã thẳng xuống. Hắn được tộc trưởng Lâm gia vung tay áo mang đi, đồng thời một tay khác của Lâm lão gia tử duỗi ra, túm cháu trai lớn và cháu trai nhỏ lên, xoay người đi mất.

“Chuyện hôm nay Lâm gia ta không có công lao gì hết! Nếu có ai muốn lý luận, muốn luận đạo đài thì Tần Lĩnh xin đợi người đại giá! Sát nghiệp của Lâm Huyền quá nặng, tuy có công đức tàn sát ma quỷ, nhưng lại bị sát khí quấn thân. Sau này bế quan luyện tâm 50 năm, mọi người chớ quấy rầy!!”

Nhìn bốn thân ảnh kia bay vút lên trời mà đi, mặt đệ tử Cửu Hoa lộ vẻ khó chịu: “Chẳng lẽ cứ để cho Lâm Huyền đi như vậy sao?!”

Trường kiếm của chưởng môn Cửu Hoa quét qua, quát: “Im miệng! Các ngươi bị vật ngoài thân mê hoặc bản tâm, chuyện này là vận mệnh một kiếp của các ngươi. Linh Tủy Huyền Ngọc là bảo vật thượng cổ, sao có thể xuất hiện trong thành trì nho nhỏ này! Theo ta trở về Cửu Hoa, tự ra sau núi cấm túc 50 năm, tự mình kiểm điểm sai lầm!!”

Lời này vừa nói ra, những trưởng lão khác đều gật đầu, vẻ mặt của mỗi người nghiêm túc, dẫn đồ tử đồ tôn rời đi, chỉ để lại tòa thành đổ nát bị khí đen bao vây.

Ngay khi một người tu chân rời đi cuối cùng, hắn bỗng mơ hồ nhìn thấy bên trong thành trì màu đen chợt có một tia sáng trắng xẹt qua, bay cực nhanh về phương bắc.

!!!

“Làm sao?”

“Sư phụ! Hình như vừa rồi con thấy Linh Tủy Huyền Ngọc!”

“… Trở về cấm túc 100 năm, miễn cho ngươi lại tự ngu tới chết.”

“…” Sư phụ! Con thật sự thấy mà!!

——————————

Ánh sáng trắng bay nhanh dưới trăng, mang theo chút vui sướиɠ, tia sáng trắng bay về phía bắc Tần Lĩnh. Một giờ sau, bên trong dãy núi chợt hiện lên một mảnh sương mù dày đặc vờn quanh.

Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua sương mù dày đặc, chỉ một thoáng, thiên địa rộng mở thông suốt, một hồ nước xanh biếc như ngọc lọt vào tầm mắt, xung quanh năm ngọn núi lớn đều có nước chảy tràn vào hồ. Oanh phi thảo trường*, bướm xanh bay múa, phảng phất như tiên cảnh.

(*Oanh phi thảo trường: Cỏ bay dài, thành ngữ Trung Quốc. Mô tả cảnh mùa xuân tươi sáng. )

Ánh sáng kia nhìn thấy cảnh này lập tức dừng lại một chút, sau đó không hề do dự đi vào trong hồ, khoảng 15 phút sau, khắp hồ nước bộc phát ánh sáng chói mắt, hồ nước lung linh rực rỡ chập chờn không thôi, chậm rãi, từ đầu đến cuối giống như có thứ gì đó nổi lên từ đáy hồ.

Kỳ cảnh như thế kéo dài suốt ba ngày thì ánh sáng kia mới chậm rãi biến mất, hồ nước cũng dần khôi phục yên tĩnh.

Chỉ là nếu nghiêm túc nhìn lại, dưới mặt hồ yên tĩnh kia, những con sóng nhỏ vẫn đang cuồn cuộn, ánh sáng hiện ra.

Như thế, thời gian dần trôi, thoáng chốc đã qua 50 năm.

……

Khương Thi Bách bỗng mở hai mắt, thấy xung quanh là một mảnh đen nhánh.

Cậu muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện cả người không có sức lực.

Sau lúc không có sức lực chính là cơn đau nhè nhẹ truyền khắp toàn thân, giữa đồng tử màu đen hiện ra vẻ nghi hoặc, lát sau đồng tử chợt co rút lại, hiện vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

“Chẳng phải mình đã chết rồi sao? Hay do Lạc Thư có sai lầm?”