Chương 26: Đừng làm loạn

Cũng may vừa rồi Lâm Đình cũng không cưỡng ép tiến vào trong cơ thể cô ta, nếu không bây giờ chắc chắn hai chân Thiệu Ny sẽ không còn chút sức lực nào.

Nhìn cặp mông vểnh lên của Thiệu Ny, Lâm Đình không tự chủ được đưa tay ra sờ soạng hai cái.

"Đừng làm loạn, bây giờ tôi phải đi rồi", Thiệu Ny nói, vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Đình bằng ánh mắt đầy tình tứ: "Nếu về sau còn có thể gặp nhau, tôi... đều là người phụ nữ của anh!"

Lời cuối cùng, Thiệu Ny gần như dùng hết toàn bộ dũng khí để nói.

Nói xong, cô ta trực tiếp rời đi mà không quay đầu lại, sợ là nếu còn ở lại tiếp nữa mình sẽ không muốn rời đi.

Nhìn bóng lưng Thiệu Ny rời đi, trong lòng Lâm Đình cũng không nhịn được cảm khái.

Hơn nữa đương nhiên Lâm Đình không có chút tình cảm nào với Thiệu Ny, chỉ là thèm muốn thân thể của cô ta, chỉ thế thôi.

Nhưng thấy Thiệu Ny có thái độ như vậy mới mình, trong lòng Lâm Đình có chút ngổn ngang, không tự chủ được mà nhớ tới tình cảnh lúc mình học đại học.

Nhớ ngày đó Lâm Đình vẫn luôn biết giữ bổn phận, làm một sinh viên tốt trong trường đại học.

Cộng thêm vẻ bề ngoài đẹp trai và tính cách tốt của Lâm Đình, đúng là anh rất được các nữ sinh trong trường đại học ưu ái, cũng bởi vì thế mà cuối cùng Lâm Đình và hoa khôi lớp Dương Dĩnh trở thành một đôi, làm cho bạn bè đều phải hâm mộ.

Ban đầu Dương Dĩnh trong lòng Lâm Đình cũng như Thiệu Ny bây giờ, chính là nữ thần, hành động thân mật nhất của hai người bọn họ cũng chỉ là vào một đêm khuya nào đó, Lâm Đình len lén hôn lên mặt cô ấy một cái mà thôi, chứ hai người chưa từng làm chuyện gì khác người cả.

Cũng chính là vào lúc ấy, trong đại học có một cậu ấm nhà giàu muốn theo đuổi Dương Dĩnh, Dương Dĩnh không đồng ý.

Sau đó cậu ấm nhà giàu bắt đầu dùng đủ cách dụ dỗ uy hϊếp Lâm Đình, muốn để bọn họ chia tay, đương nhiên là Lâm Đình không muốn để ý đến đối phương.

Nhưng sau đó không lâu, vào một buổi tối, Lâm Đình trên đường đi gia sư trở về, lại gặp tai nạn xe.

Cũng chính là sau lần tai nạn đó, Lâm Đình không có cách nào đi học được nữa, trường học lại trực tiếp đuổi học anh, nói là Lâm Đình không đi trên vỉa hè mới dẫn đến sự cố đó.

Lúc ấy Lâm Đình cũng đã từng phản kháng, nhưng chung quy lại là không có kết quả.

Trong mấy năm nay, Lâm Đình cũng đã nghĩ thông một vài manh mối trong đó, hiển nhiên là anh bị bẫy, bị tên nhà giàu Uông Thành kia hãm hại! Lúc đầu Lâm Đình không có chứng cứ trực tiếp, nhưng vào năm thứ hai sau khi xảy ra chuyện, có một số điện thoại lạ nhắn tin cho anh, tất cả đều là sỉ nhục anh, hơn nữa toàn là giọng điệu của tên Uông Thành mà anh đã từng tiếp xúc lúc ấy.

Đối với những điều này, Lâm Đình vẫn luôn áp chế lửa giận ở trong lòng.

Khi đó Lâm Đình ngoại trừ bất lực kêu gào ra thì không có một biện pháp nào cả.

Sau khi bị trường đại học đuổi, ngay cả mình Lâm Đình còn không nuôi sống được, hoàn toàn trở thành một tên vô dụng.

Bây giờ nếu đã có cơ hội, đương nhiên Lâm Đình phải nắm thật chặt!

Trong khoảng thời gian nửa tháng sau đó, chuyện quan trọng mà Lâm Đình muốn làm chính là chữa khỏi hoàn toàn chân của mình.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Đình tiếp tục cõng giỏ chuẩn bị lên núi.

Mới đi được nửa đường lên núi, Lâm Đình gặp mấy thôn dân cùng thôn, nghe cuộc trò chuyện đơn giản của bọn họ, Lâm Đình cũng biết được Thiệu Ny đang chuẩn bị bỏ trốn thì bị Thiệu Kiến Trung bắt được ở cửa thôn.

Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến không rời của Thiệu Ny với mình, trong lòng Lâm Đình không khỏi có chút hoảng hốt, nhưng cũng chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi.

Lần đi lên núi này, so với hôm qua mà nói, hôm nay Lâm Đình đã có thể bước đi như bay.

Cho dù lúc leo núi cạnh mấy thôn dân chân cảng hoàn hảo bên cạnh, tốc độ của Lâm Đình cũng còn nhanh hơn.

Mấy người đều vô cùng kinh ngạc với bước chân của Lâm Đình, đồng thời bọn họ cũng phát hiện chân phải của anh đã linh hoạt hơn lúc trước rất nhiều, mặc dù còn có chút thọt, nhưng so sánh với trước kia thì quả thực là đã tốt hơn quá nhiều.

Trong đó có hai người thực sự không thể chịu được mà lên tiếng hỏi thăm.

"À, không có gì, tự tôi chữa khỏi rồi", Lâm Đình bình tĩnh nói.

Nghe Lâm Đình nói như vậy, các thôn dân càng thêm kinh ngạc.

Phải biết lúc ấy Lâm Đình bị què chân đã gây ra chấn động rất lớn trong thôn, khi đó vì chân của Lâm Đình mà bố mẹ anh đã vô cùng đau khổ.

Bây giờ nhoáng một cái đã qua ba năm, không ngờ Lâm Đình lại nói là tự chữa chân cho mình, điều này khiến người †a không muốn kinh ngạc cũng không được.

Lâm Đình nói đơn giản là mình lấy được sách thuốc của ông nội, tự học thành tài, cho nên mới muốn chữa cho mình thử xem.

Đám người nghe vậy, lúc này mới có chút tin tưởng.

Chờ Lâm Đình hái thuốc trở về, đám thôn dân đứng ven đường nhiều hơn thường ngày một chút.

Không ngoài dự đoán, ánh mắt của những người này nhìn như lơ đãng, nhưng Lâm Đình lại có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào đùi phải của mình rất lâu, tiếp theo đám người lại nhỏ giọng thảo luận, hiển nhiên đều đã nhìn ra đùi phải của Lâm Đình tốt hơn trước rất nhiều.