Chương 5

"Ông chủ" Cẩm Sắc chui xuống chăn muốn dùng miệng phục vụ Cửu gia. Cửu gia giữ bả vai Cẩm Sắc nói không cần, rồi tự tay làm cậu xuất ra. Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Cửu gia thay quần áo chuẩn bị đi làm: "Cậu về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mai tôi phải về Nam Lăng, không phải về Hải Thị."

“Vâng” Cẩm Sắc tiễn Cửu gia đi liền ngồi xe buýt về nhà thu thập đồ đạc, kỳ thật đồ vật cần thu thập cũng không nhiều lắm, không có cái gì thuộc về cậu, chỉ có cuốn sổ nhật ký cùng với vài món đồ chơi lúc còn nhỏ, quần áo cũng không cần lấy, mấy ngày nay, Cửu gia mua cho cậu rất nhiều quần áo, đủ để cậu dùng. Cẩm Sắc đã ở bệnh viện ở với cha mẹ một thời gian dài. Ca phẫu thuật của cha mẹ đều thành công. Cẩm Sắc đặt TV bên trong phòng để cha mẹ xem tạp kỹ, để lại đủ tiền để hai người sinh hoạt. Hoàng hôn buông xuống, Cẩm Sắc mới từ bệnh viện trở ra, cũng không có ngồi xe buýt mà chậm rãi đi về biệt thự, trong lòng mong chờ, cũng không biết địa phương mà Cửu gia lớn lên là một nơi như thế nào. Cửu gia sẽ luôn đối xử tốt với cậu chứ? Cũng không biết Cửu gia sẽ bao nuôi cậu bao lâu, có cho phép cậu gọi anh là Cửu ca không, cậu không muốn gọi anh là Diệp thiếu gia, cậu chỉ muốn gọi anh là Cửu ca..

Khi Cẩm Sắc trở lại biệt thự, cậu chết lặng. Biệt thự chật kín người mặc đồ đen. Họ chặn Cẩm Sắc ở cửa và hỏi cậu tìm ai: "Tôi tìm Cửu gia." Người bảo vệ nghi ngờ liếc nhìn cậu một cái, Cửu gia đang che giấu tung tích ở bên ngoài. Làm sao cậu có thể biết Cửu gia sống ở đây? Hơn nữa, người này nhìn không giống như người hầu do Diệp gia nuôi dưỡng, cũng không biết là người nào: "Có thiệp mời không? Cửu gia không tiếp khách lạ." Cẩm Sắc lo lắng sắp khóc, cậu cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, cậu đã nói chuyện với người bảo vệ này rất lâu, nhưng họ không cho cậu vào.

Diệp Ninh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, tiến lên hỏi thăm, thấy Cẩm Sắc không giống như là đang nói dối, liền gọi điện xin chỉ thị Cửu gia.

"Ông chủ, ngoài cửa có ngài Thẩm muốn gặp ngài."

"Cho cậu ấy vào."

"Vâng, mời ngài Thẩm." Diệp Ninh cung kính dẫn Cẩm Sắc vào biệt thự, vì dù sao người này cũng là khách của ông chủ, hắn không thể chậm trễ. Cẩm Sắc bước vào phòng, nhìn thấy Cửu gia đang ngồi trên ghế sô pha, trong phòng quỳ đầy người, tất cả đều mặc quần áo giống nhau, chỉ có cậu đột ngột đứng ở cửa, Cẩm Sắc hoảng hốt nuốt nước bọt, không suy nghĩ bật thốt gọi “Cửu ca”. Diệp Ninh tức khắc mở to hai mắt, người này thế mà lớn mật dám kêu Cửu ca.

Cửu gia vẫy tay ý bảo Cẩm Sắc đi qua, Cẩm Sắc cẩn thận bỏ qua những người đang quỳ trên mặt đất và đi đến trước mặt Cửu gia, thật cẩn thận, ngay cả hít thở cũng không dám, gọi tên Cửu ca làm cậu rất sợ hãi.

"Cậu thu dọn đồ đạc xong chưa?" Cửu gia ngồi ở trên sô pha hút xì gà, phảng phất giống như đế vương, Cẩm Sắc trước mặt anh thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ bé, Cẩm Sắc gật đầu ậm ừ một tiếng. Cửu gia đứng dậy phân phó Diệp Ninh xuất phát. Trên máy bay riêng, Cửu gia đang ngồi thoải mái trên chiếc giường lớn êm ái.