Chương 6: Sợ hãi

Những người hầu phục vụ bên dưới cẩn thận bóp chân cho Cửu gia, Cẩm Sắc ngồi bên cạnh cũng được người hầu nhà họ Diệp hầu hạ rửa chân. Cẩm Sắc căng thẳng đến mức không thể thở nổi.

Diệp Ninh quỳ gối ở cửa, không dám ngước mắt nhìn chung quanh. Ngài Thẩm này là ai vậy chứ? Làm sao có thể là người ngủ với chủ nhân của hắn được chứ? Nhưng Diệp Ninh có thể khẳng định chắc chắn người này không phải người nhà họ Diệp, cũng không phải người thuộc dòng họ Diệp, chẳng lẽ là người bên ngoài? cũng không biết cậu ta có sạch sẽ hay không, có thể phục vụ ông chủ tốt không?

"Diệp Ninh"

"Có, thưa ông chủ"

"Chờ lát nữa tôi về nhà cũ, anh đưa cậu ấy đến Phong Lâm Uyển.

Từ giờ trở đi, cậu ấy là nhị chủ nhân của Phong Lâm Uyển."G iọng Cửu gia tràn ngập chân thật cùng đáng tin. Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Ninh không dám qua loa, giờ trong lòng hắn mới hiểu được ngài Thẩm được sủng ái thế nào...

Sau khi trở về ngôi nhà cũ của Diệp gia, Cửu gia dùng bữa tối với vị chủ nhân cũ và trò chuyện một lúc, kể về những gì đã xảy ra ở thành phố Hải Thị trong năm nay. Sau khi trời tối, anh trở lại Phong Lâm Uyển, Phong Lâm Uyển được chủ nhân cũ trao cho Cửu gia sau khi anh bước sang tuổi mười sáu. Cửu gia thường sống ở đây, nhưng chưa bao giờ đưa ai về nhà, Cẩm Sắc là người đầu tiên. Lão quản gia Diệp An rất cung kính hầu hạ Cẩm Sắc, nhưng ánh mắt đều đang đánh giá cậu, nhưng vì ngại Diệp Ninh nên cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng sang một bên làm phông nền, Cẩm Sắc đang uống trà, trà rất thơm, thơm hơn bất kỳ loại trà nào. Cách bố trí trong sân và cách trang trí trong nhà cũng rất sang trọng và xa hoa, tất cả đồ đạc đều là đồ cổ, Cẩm Sắc thận trọng ngồi trên chiếc ghế sô pha quý giá, thậm chí không dám đứng dậy đi lại, liền sợ chạm làm hỏng đồ vật nào đó.

Những người phục vụ xung quanh đều quỳ xuống, thậm chí không có tiếng thở, Cẩm Sắc cảm thấy vô cùng không tự nhiên, lúc này cậu nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, sau đó là một loạt lời chào hỏi: "Cửu gia..." Cửu gia vừa bước vào phòng, anh thấy Cẩm Sắc đang ngồi trên ghế sô pha như một con sóc con, nhìn anh bước vào, cậu đứng dậy và thận trọng gọi "Cửu gia". Cửu gia nhận ra trong mắt Cẩm Sắc tràn đầy sợ hãi, thật giống như cái đêm được giao cho anh, nhưng Cửu gia từ nhỏ đã không phải là người giỏi thể hiện tình yêu của mình với người khác, từ nhỏ anh lớn lên ở Diệp gia đều là bộ dáng này, dẫn tới có biệt danh là Cửu gia "mặt lạnh", bản thân anh cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng Cẩm Sắc lại rất sợ hãi, vốn dĩ hôm nay cậu đã đủ sợ hãi rồi, hiện giờ lại thấy Cửu gia vẫn là bộ mặt lạnh lùng, cậu lại càng sợ hãi hơn. Mặc dù Cửu gia bình thường đều như vậy, nhưng Cẩm Sắc lại tự động xem nhẹ, giờ phút này cậu lại rất sợ hãi.

Hiện tại ở chỗ này, cậu không quen thuộc, cho dù cậu có bị chặt thành từng mảnh cũng không ai biết.

"Sao cậu lại đổi xưng hô? Cũng không phải không cho cậu gọi Cửu ca?"

Cẩm Sắc sợ hãi run rẩy, hai chân mềm nhũn quỳ gối trên ghế sô pha cạnh bàn trà, đôi mắt đỏ bừng, đầy sợ hãi: "Cửu gia", tôi biết sai rồi..."