Chương 32

Hai ngày hai đêm dày vò như vậy qua đi.

Lửa đạn không ngừng, tuy rằng bên ngoài trời đã sáng, nhưng lại bị khói thuốc súng tràn ngập đầy trời đến giống như ban đêm. Mặc dù có hệ thống cùng vai chính tương trợ, nhưng rốt cuộc thế lực của Chử Vân vẫn không sánh kịp với binh lực đế quốc, trận chiến đấu này hoàn toàn không khác gì lấy trứng chọi đá. Cũng may, có lẽ là Chử Vân may mắn, trận địa phía sau cũng không có bị bức lui nhiều.

Nhưng tới buổi chiều hôm sau, các chiến sĩ đều sức cùng lực kiệt, dần dần cũng hạ xuống phong thái .

Dung Hoàn chỉ cảm thấy người bị thương được nâng vào càng ngày càng nhiều, trong phi thuyền cơ hồ đã không có nơi đặt chân. Hơn nữa người nâng trở về cũng đều bị thương không nhẹ, miễn cưỡng chống đỡ lẫn nhau, có chút còn không chống đỡ nổi trong phi thuyền, cũng đã ngã trên mặt đất hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Mà lửa đạn còn đang không ngừng tới gần đây, có hai bác sĩ đi ra ngoài nâng người bị thương, đã bị ánh lửa ầm ầm bay tới nổ chết.

……

Tình huống càng ngày càng không xong.

Dung Hoàn để hệ thống giúp hắn nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu, có thể thấy đó là bên Chử Vân vẫn luôn đập nồi dìm thuyền mà hướng lên phía trước, nhưng khi đánh vào hoàng thất lại ăn đại bại.

Tuy rằng thiết bị vũ khí của hoàng thất ngay từ đầu đã bị hệ thống cắt đứt, nhưng rốt cuộc toàn bộ binh lực của đế quốc có thiên quân vạn mã, mặc dù ngay từ đầu rơi vào thế nhược, nhưng sau khi phản ứng lại, gần như là dựa vào nhân số, đã xoay chuyển chiến cuộc!

Mà cùng lúc đó, một một số binh lực của hoàng thất đang ở vòng tiền tuyến, hướng tới phi thuyền bên này bay nhanh tới ——

Dung Hoàn nhìn bộ đội trong phi thuyền còn đang đóng giữ, tức khắc khẩn trương cực kỳ, nơi này chỉ còn lại có một ít bệnh nhân bị thương tàn bại, nếu đối tượng là bộ đội tinh nhuệ của hoàng thất, chẳng phải là sống sờ sờ bị bắt? Nói không chừng hắn còn có khả năng trở thành con tin.

Hắn hỏi hệ thống: “Khoảng cách đội bộ đội kia đến nơi này còn bao nhiêu lâu?”

Hệ thống nói: “Mười phút.”

Chỉ còn lại có mười phút……

Trong đầu Dung Hoàn tức khắc có đủ loại ý niệm, trên thực tế sau khi thấy cảnh tượng máu chảy thành sông trên mặt đất, hắn mới chân chính ý thức được thế giới này chân thật như thế, chiến đấu tranh đoạt là chân thật, tử vong sợ hãi cũng là chân thật. Hắn có lẽ cũng có khả năng chết. Bởi vì hắn không phải là trung tâm của thế giới này, hắn xuyên vào Chử Tĩnh là vai phụ nhỏ nhoi dùng tổng cộng mấy ngàn chữ miêu tả của thế giới này, mặc dù có kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Chử Tĩnh, nhưng loại hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, đều không nhất định có thể sống sót, huống chi là hắn.

Hắn mạnh mẽ bức bách chính mình trấn định xuống, hỏi: “Có biện pháp gì khác có thể ngăn cản không?”

Hệ thống trả lời nói: "Tôi có thể sử dụng biện pháp rò điện kéo dài, nhưng đội bộ đội được phái lại đây trên cơ bản là sử dụng vũ khí lạnh*, nếu không đề cập đến dụng cụ điện tử, tôi không có cách nào. Nhiều lắm chỉ có thể kéo dài đến 12 phút……”

*kiểu vũ khí không dùng điện mà dùng đạn á

Hệ thống khuyên nhủ: “Không bằng chạy khỏi phi thuyền, đào tẩu trước?”

Nhưng một khi đào tẩu, muốn từ bỏ nhiều như vậy cơ hồ là một ngàn người bệnh. Về sau cho dù Chử Vân làm hoàng đế, em trai hắn làm ra loại chuyện vô sỉ như vậy, Chử Vân lên ngôi vị hoàng đế sẽ không bị người khác lên án sao? Binh lính vì hắn bán mạng, vì hắn tan xương nát thịt, hắn lại bỏ người mà chạy?

Không đến một khắc, Dung Hoàn không có biện pháp trốn ——

Mà hắn lại tính toán, nếu Chử Vân phát ra tín hiệu cầu cứu, đầu tiên nếu Chử Vân có vỏ ốc cũng không mang nổi, phân thân cũng không có phương pháp, lại làm thế nào phái bộ đội qua đây, hơn nữa Chử Vân cách phi thuyền kia xa hơn, cho dù là chạy đến, đội bộ đội kia của hoàng thất cũng đã sớm đem nơi này tàn sát hết rồi.

……

Nhưng mà khi Dung Hoàn sứt đầu mẻ trán mà mệnh lệnh tất cả người trong phi thuyền cảnh giác, bầu trời bỗng nhiên bộc phát ra tiếng nổ vang thật lớn .

Hoàn toàn chính là chuyện phát sinh trong chớp nhoáng, mặt đất bỗng nhiên chấn động.

Tiếng gầm rú kia thật sự là rung chuyển trời đất, tức khắc vô số nhà lầu đều giống như bị thiên thạch va chạm mà sôi nổi sập xuống. Đất rung núi chuyển hết sức, tất cả mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bình dân bên trong kinh đô có thể chạy đã sớm chạy hết trong đêm qua, hiện tại tất cả đều bị phong tỏa, quý tộc cùng bộ đội không chạy thoát được. Trên đường phố một mảnh hỗn loạn, ban đầu còn có hai chi đội ngũ thiếu chút nữa bị lầu cao vùi lấp, vì thế chỉ có thể hốt hoảng tìm nơi trốn tránh.

Dung Hoàn ẩn ẩn ý thức được cái gì, chạy đến cửa sổ hướng ra ngoài nhìn xem.

Phía chân trời cắt ra màu bạc của phi thuyền, lấy tốc độ cực kì nhanh tạo ra màu đỏ nâu lao xuống xuống dưới, hai cánh phi thuyền hạ xuống tuyến đường màu trắng, giống như sao băng rơi xuống, trong nháy mắt, đâm tới tường thành của hoàng thất mà bên bọn Chử Vân không phá được đồng quy vu tận ——

“Ầm!”

Ngay sau đó có một dòng năng lượng màu bàng bạc từ nơi đó đột nhiên bùng nổ ra, địa mạch liên miên rung động, lấy đường kính 50 km, ở khoảnh cách đó hình thành một cái hố, phảng phất như bị san bằng. Đó là thứ mà vũ khí hạt nhân đế quốc sở hữu hoặc là nguồn năng lượng đều không làm được.

Khi lửa lớn bình ổn, khói thuốc súng cuồn cuộn hơi chút tan đi, mới có thể thấy rõ ràng, kia không khác gì hủy diệt, xác định là bạo phá nơi đó, toàn bộ kinh đô ở trong vòng ngắn ngủn ba giây, như mất đi âm thanh, hoàn toàn cứng họng .

Bộ đội của Chử Vân, ở tại đó trở thành một hố bộ đội, sôi nổi từ trong cát bò ra, mảy may không tổn hao gì. Mà đại bộ phận quân đội của hoàng thất, cũng đều còn sống, bị vùi lấp bên trong hố chính là hoàng đế cùng đại thần đế quốc trước đó một giây còn sôi nổi mà nghị sự, với quan viên khống chế nô ɭệ.

Tất cả mọi người tại kinh đô đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trời đất biến thành màu xám.

Thẳng đến ba giây sau, quân đội hoàng thất mới đột nhiên hốt hoảng lui lại, không biết là có ai hốt hoảng hô câu: “Mau lui!” Bởi vì hoàng đế của đế quốc đã chết.

……

Dung Hoàn cùng với tất cả mọi người trong phi thuyền bị kinh hãi đến nửa ngày không thể động đậy, may mắn chiếc phi thuyền này cũng đủ xa, không có chịu bất luận liên lụy gì.

“Đã xảy ra chuyện gì, vừa mới xảy ra chuyện gì?” Mấy binh lính hoảng sợ mà nhéo người thần trí còn xem như thanh tỉnh bên cạnh.

“Một đại bộ đội đều biến mất không thấy!”

Có người vội vàng đuổi đến bên cạnh Dung Hoàn, rầm một tiếng quỳ xuống, nói: “Thượng tướng, chúng ta lui lại đi! Mang theo người lùi lại đi, vừa rồi phi thuyền đột nhiên đâm cháy không biết là người bên mình, hay bên địch, nếu là hướng tới chúng ta, ngài khẳng định là sẽ gặp nguy hiểm!”

“Là người của chúng ta, yên tâm.” Dung Hoàn nặng nề đáp.

Hắn ấn ngón tay lên trên cửa sổ lại nhịn không được niết đến trắng bệch.

Chỉ có Dung Hoàn mới biết vừa rồi đó là cái gì, đó là năng lượng nguyên trong nguyên văn miêu tả . Trong nguyên văn không có miêu tả cụ thể năng lượng nguyên kia có thể phát huy tác dụng như thế nào, nhưng Kim Chiêu lại biết!

Dung Hoàn đồng thời ý thức được, Kim Chiêu không hề là Kim Chiêu trong nguyên văn, hắn trở nên ôn nhu, thời điểm sử dụng năng lượng nguyên, không có gϊếŧ chết số lượng lớn binh lính phản kháng hoàng thất, bởi vì bộ phận người kia là vô tội, muốn đầu hàng, cũng không phải vô nhân tính, vì chính nghĩa tuyệt không làm trái đạo đức.

Nhưng một màn trước mắt này, đối với Dung Hoàn mà nói, cùng với kết cục đồng quy vu tận trong nguyên văn lại có gì đó bất đồng? Nếu Kim Chiêu dùng mạng hắn, thắng được trận chiến dịch này, vậy hắn tính xoay chuyển kết cục như thế nào?

Hắn muốn từ đám khói thuốc súng cuồn cuộn nhìn phi thuyền kia, nhưng ước chừng ba phút qua đi, không có bất luận động tĩnh gì.

Sau khi bộ đội của Chử Vân phản ứng lại, quả thực cho rằng trời cũng giúp ta, tiến quân thần tốc tiến vào hoàng thất.

Nhưng người Dung Hoàn muốn gặp nhất lại không trở về.

Hoảng loạn trong lòng hắn bị phóng đại vô hạn, hỏi: “Vai chính đâu?”

Hệ thống vận dụng hết thảy lực lượng có thể vận dụng, nhưng mỗi khi muốn dò xét vị trí của vai chính, lại đều giống như bị lốc xoáy quấn vào, vô pháp tiến thêm một bước .

Dung Hoàn biết rõ hỏi cũng như không, nhưng trong đầu ong ong vang, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút không đứng thẳng được.

Bên cạnh bỗng nhiên có thị vệ thủ tại chỗ này kinh hoảng thất thố mà kêu lên: “Thượng tướng, bộ đội còn sót lại của hoàng thất còn đang tiến tới bên này, đã lướt qua phòng tuyến của phi thuyền chúng ta!”

Bệnh nhân trên mặt đất đều kinh hách không thôi, sôi nổi trốn về phía sau phi thuyền.

Dung Hoàn phục hồi lại tinh thần, sắc mặt vẫn phát trắng.Vừa rồi hắn còn có đủ bình tĩnh mà dựa theo phương án hệ thống bố trí, nhưng hiện tại đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, ước chừng mười giây . Ở một phương diện nào đó hắn cảm thấy vai chính tuyệt đối sẽ không chết, không có khả năng những người khác đều sống, Kim Chiêu lại chết. Nhưng một khi nóng vội sẽ bị loạn, sợ nếu một khi, nếu thật sự có cái gì không hay xảy ra……

“Tướng quân? Tướng quân!” Thị vệ sợ hãi mà kêu hắn.

“Giống như có người đang qua đây!” Binh lực trong phi thuyền có thể cũng chỉ dư lại mười mấy người có thể đứng lên, lúc này sắc mặt tất cả đều xanh trắng, như thấy cách tử vong chỉ còn vài bước chân .

“ Bằng không chúng ta đi ra ngoài liều mạng?!”

……

Dung Hoàn mãnh liệt hít sâu một ngụm, kiệt lực đem ý niệm Kim Chiêu có khả năng chết từ trong đầu quăng ra ngoài, hắn cưỡng bách chính mình trấn định xuống, cắn chặt răng, lại từ màn ảnh của hệ thống nhìn được hình ảnh, đội bộ đội kia của hoàng thất cách phi thuyền chỉ có một km!

Mà Chử Vân bên kia tựa hồ cũng nhận được tình báo, biết hắn bên này có nguy hiểm, Chử Vân tự mình mang theo một đội ngũ quay đầu trở về, vội vã chạy về bên này, nhưng khoảng cách quá xa, phi thuyền có thể sử dụng cũng đều bị thiệt hại, căn bản là không có biện pháp trở về!

“Cầm lấy vũ khí trong tầm tay .” Dung Hoàn nói: “Vũ khí trong kho phi thuyền còn có một ít còn sót lại, tất cả đều phân xuống, điều động tất cả đứng lên.”

Trong đầu hắn nghĩ, vớ vẩn cỡ nào, hắn diễn một vở kịch như vậy, thế mà biến thành tướng quân ở chỗ này ra lệnh.

Hai binh lính tứ chi còn lành lặn vội vàng dựa theo hắn phân phó, thật cẩn thận mà mở cửa phi thuyền ra, ở bên ngoài bố trí vòng lửa bẫy rập tiếp theo.

Nhưng vào lúc này, không biết có phải ảo giác của Dung Hoàn hay không, hắn nhìn thấy khói thuốc súng cuồn cuộn, giống như xuất hiện một chiếc xe chạy như bay qua đây, ngay sau đó cửa xe mở ra, là một bóng người, lảo đảo một chút, gian nan bôn ba mà đi về phía bên này.

Mấy binh lính ở tại cửa phi thuyền tức khắc đề phòng, vũ khí trong tay tức khắc nhắm ngay người kia.

Nhưng khuôn mặt người kia dần dần rõ ràng trong đêm gió tuyết, hô hấp Dung Hoàn bỗng nhiên cứng lại, vọt tới cửa phi thuyền, cản lại vũ khí của binh lính. Hắn lướt qua bẫy rập đã bố trí tốt, không màng binh lính khuyên can, chạy tới bên người kia. Khoảng cánh vài chục bước dài giống như một thế kỷ vậy, đời này Dung Hoàn xem như là đã được trải nghiệm qua cái gì gọi là canh cánh trong lòng.

Hắn vọt tới trước mặt Kim Chiêu. Cả người Kim Chiêu đều là máu, mặt cũng đầy máu, đôi mắt đen nhánh còn mang theo vài phần huyết khí, nhìn chằm chằm hắn, mang theo quyến luyến đến chết không phai, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Tướng quân”, liền ngã vào trong l*иg ngực hắn.

……

Đại bộ phận người trong phi thuyền đều chưa từng gặp qua Kim Chiêu, chỉ cảm thấy tướng quân kéo một quái nhân trở lại, cả người tổn hại bất kham, thoạt nhìn không có một chỗ là tốt. Dung Hoàn một mặt phân phó binh lính tiếp tục cảnh giác, một mặt run rẩy đem Kim Chiêu đỡ vào trong một góc nằm xuống. Kim Chiêu thoạt nhìn như đã hoàn toàn mất đi ý thức, hắn ở trong phi thuyền màu bạc kia, cơ hồ là dùng phương thức tự hủy muốn đơn phương kết thúc trận chiến dịch này, không chết cũng đã là vô cùng may mắn.

Cho dù là lúc từ trong ngục giam ra, Dung Hoàn cũng chưa thấy thương thế của hắn nặng như vậy! Ngực bị mở ra thành một lỗ, róc rách không ngừng mà tràn ra máu đỏ thẫm, Dung Hoàn luống cuống tay chân mà lấy mảnh vải đè lại, nhưng trừ bỏ làm Kim Chiêu thống khổ đến nhíu mày ở ngoài ra, căn bản là ức chế không được dòng máu kia. Trừ cái này ra, trên người hắn không đếm được bao nhiêu vết thương huyết nhục mơ hồ, quần áo trên người đã sớm không thấy rõ màu sắc ban đầu.

Kim Chiêu vẫn là lần đầu tiên ở trước mặt hắn mất đi ý thức ——

“Bác sĩ đâu?” Dung Hoàn quát.

Binh lính vội vàng hồi phục: “Bốn vị bác sĩ đã chết đi ba vị, dư lại một vị bị trọng thương, thần chí không rõ, tướng quân, nơi này của chúng ta đã không còn bác sĩ có thể cứu viện.”

Dung Hoàn nôn nóng như lửa đốt, không rảnh lo nhiều như vậy, vội vàng kêu binh lính đem hòm thuốc lấy tới, vén tay áo lên tự mình làm.

Hắn cũng chưa học qua cấp cứu, chỉ có thể kêu binh lính còn miễn cưỡng có thể đứng lên giúp hắn nói qua cách cấp cứu. Sau đó căn cứ vào phương án cấp cứu hệ thống đưa ra, từ hòm thuốc lấy ra công cụ khâu lại, xé mở quần áo Kim Chiêu, đem vết thượng dữ tợn trên ngực hắn khâu lại .

Miệng vết thương kia từ xương quai xanh xỏ xuyên qua đến xương sườn, thoạt nhìn là sau khi bị vũ khí sắc bén gây thương tích, lại bị nổ tung, cơ hồ nhìn thấy được huyết nhục mơ hồ bên trong. Tất cả đều là máu, sắc mặt hắn thoạt nhìn tái nhợt đến cực điểm, máu đã khô trên mặt lại dần dần bị bao trùm bởi một tầng máu mới.

Trên trán Dung Hoàn chảy đầy mồ hôi, phân phó binh lính có thể khâu lại tới làm những vết thương còn lại.

Hắn nắm tay Kim Chiêu, lại xem xét hơi thở Kim Chiêu ——

Hơi thở rất mỏng manh, nhưng còn sống.

Cái mũi Dung Hoàn chua xót, chờ những người đó vội vàng khâu lại thật tốt những vết thương còn lại, lại cầm quần áo đắp nên cho Kim Chiêu, để hắn gối đầu lên đầu gối mình, giúp hắn dễ chịu một chút . Bên ngoài không ngừng có âm thanh binh lính truyền đến cấp báo ! Đội bộ đội kia càng ngày càng gần! Một đám bệnh nhân trong phi thuyền hoàn toàn chính là ngồi chờ chết! Mà Chử Vân phái đội ngũ cứu viện tới lại quá xa cứu không được, đến giờ còn đang trên đường!

Làm sao bây giờ?

Không khí lạnh như băng sương, Dung Hoàn vuốt thân thể càng ngày càng lạnh băng của Kim Chiêu, trong lòng từng đợt hốt hoảng. Đầu ngón tay hắn đặt ở trên má Kim Chiêu, đem Kim Chiêu ôm đến càng khẩn, hy vọng có thể sử dụng nhiệt độ cơ thể làm Kim Chiêu ấm áp một chút.

Âm thanh công kích bên ngoài đã đến bên tai, tuy rằng phi thuyền tường đồng vách sắt, nhưng cũng giữ không được bao lâu.

Lông mi Kim Chiêu run rẩy, kiệt lực mở mắt, há miệng, hỏi: “Lạnh không, tướng quân?”

“Không lạnh.” Lòng Dung Hoàn khổ sở, cúi đầu nhìn đôi mắt hắn, nói: “Ngươi đừng ngủ.”

Ngón tay Kim Chiêu cứng đờ nâng nâng.

Dung Hoàn không biết hắn muốn làm cái gì, cố nén hốc mắt đỏ lên, vội vàng vươn tay đi cầm tay hắn.

Lòng bàn tay hai người cuối cùng là đan xen vào nhau, Kim Chiêu thoạt nhìn mệt mỏi cực kỳ, lại nhắm hai mắt lại.

Ngay sau đó, Dung Hoàn liền cảm thấy như có nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền tới lòng bàn tay, sắc mặt Kim Chiêu tái nhợt mà nhắm mắt, lại dùng tinh thần lực sưởi ấm cho hắn. Bởi vì tinh thần lực của Kim Chiêu vốn dĩ đã đến cực hạn, độ ấm kia cũng không thể chống lạnh nhiều, nhưng lại trìu từ lòng bàn tay Dung Hoàn đến trái tim một trận khổ sở.

“…… Tướng quân, còn lạnh không?” Kim Chiêu lẩm bẩm hỏi.

Dung Hoàn vội vàng rút tay ra, đem hắn ôm chặt hơn nữa: “Không lạnh.”

Trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên các loại ý niệm xúc động, những bác sĩ trong phi thuyền đã chết hết, hắn muốn lao ra tìm, vì Kim Chiêu tìm bác sĩ tới. Chỉ cần lao ra, tìm được Chử Vân, Chử Vân bên kia khẳng định là còn có bác sĩ còn sống, hoặc là tùy tiện đi một cái bệnh viện bắt cóc một bác sĩ.

Đã có thể là khi hắn miễn cưỡng đỡ Kim Chiêu muốn đứng lên, phi thuyền bị đánh vào.

“Tướng quân!” Hai binh lính giãy giụa lùi về sau, kinh hoảng thất thố mà kéo lấy quần hắn.

“A a a a ——!” Trước cửa phi thuyền đã có người bị tàn sát.

Đội quân đội được hoàng thất phái tới bị bẫy rập tiêu diệt không ít, còn lại chỉ có hơn trăm người, nhưng vây quanh ở bên ngoài phi thuyền, so với tàn binh bại tướng bên trong mà nói, giống như sư tử sắp cắn nuốt con mồi, một hai khuôn mặt đáng ghét.

Dung Hoàn nhìn nhóm người bên ngoài, trong lòng lại từ trạng thái nôn nóng ngược lại dần dần bình tĩnh trở lại. Đó là khi Kim Chiêu bên cạnh hắn, hắn liền an tâm. Càng quan trọng hơn là, nhóm người này hẳn là sẽ dùng hắn làm con tin, mà sẽ không dễ dàng gϊếŧ hắn, cho nên, hiện tại điều hắn cần làm, chỉ là bảo toàn người quan trọng nhất đối với hắn……

Như vậy nghĩ, Dung Hoàn theo bản năng mà duỗi tay muốn nắm lấy tay Kim Chiêu.

Lại đột nhiên bắt vào không trung, phát hiện Kim Chiêu đã tiến vào vòng vây bên ngoài, cửa phi thuyền một lần nữa bị hắn đóng lại ——

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Trong nháy mắt đồng tử Dung Hoàn mãnh liệt co rút !

Khoảnh khắc âm thanh kịch liệt chiến đấu ở bên ngoài truyền đến, Kim Chiêu rời khỏi phi thuyền, thương thế đã nghiêm trọng như vậy, bên ngoài nhiều người như vậy, không có người giúp hắn! Những người đó khẳng định sẽ mặc kệ vết thương trên người hắn, dùng vũ khí tổn thương hắn! Dung Hoàn tức khắc mất đi lý trí!

“Điên rồi sao!?” Dung Hoàn thiếu chút nữa xông ra, bị hai binh lính miễn cưỡng ngăn lại.

“Tướng quân, ngài chính là tính mạng quan trọng nhất!”

Dung Hoàn căn bản cái gì cũng không nghe thấy, trong nháy mắt muốn cầm vũ khí lên chạy ra ngoài, liều mạng thoát khỏi hai binh lính ngăn cản hắn, đôi mắt đều đỏ lên. Hắn không muốn Kim Chiêu chết, càng không muốn Kim Chiêu vì hắn mà chết! Dù là vai chính của một quyển tiểu thuyết, nhưng đó cũng là con người có máu có thịt! Vốn dĩ sống đến trên đời này cũng đã chịu trắc trở, chưa từng có người lấy thiện ý mà đối đãi tốt với Kim Chiêu, vì sao kết cục còn muốn biến thành như vậy?!

Hai binh lính liều mạng rống ở bên tai hắn: “Tướng quân, ngài không cần đi ra ngoài, các huynh đệ ở bên ngoài chắc chắn đều là nguyện ý vì Chử gia chịu chết!”

—— ta không cần hắn vì ta chịu chết!

Dung Hoàn hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa không thở nổi một hơi, cảm giác trong họng một cổ tanh ngọt.

Hắn không biết qua bao lâu, là mấy chục giây hay là vài phút, chỉ cảm thấy một trận tinh thần lực dao động rất lớn, tiến quân thần tốc giống như người mang tinh thần lực bàng bạc đem màng tai hắn chấn động đến thiếu chút nữa vỡ vụn, mà hai cái binh lính ngăn hắn lại mặt cũng đầy máu, càng miễn bàn đến những bệnh nhân khác trong phi thuyền, có mấy người thậm chí tinh thần lực không chịu nổi mà kịch liệt gào rống thống khổ, trực tiếp mất đi ý thức.

……

Ngay sau đó, bên ngoài yên tĩnh.

Giống như là sau khi kết thúc cuộc chiến tranh cuồng loạn, biến thành nghĩa địa tĩnh mịch.

Dung Hoàn quỳ trên mặt đất, miễn cưỡng đứng lên, kéo tay hai cái binh lính ôm phần eo mình, hướng tới cửa phi thuyền nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới.

Cửa vừa mở ra, hình bóng quen thuộc đổ ầm ầm về phía hắn, cả người tắm máu, không còn hơi thở.

Ngoài phi thuyền khắp nơi đều là thi thể, mùi máu tươi tản không ra khắp không khí.

Dung Hoàn bị thân thể lạnh lẽo ướt dẫm máu cùa Kim Chiêu ép tới lập tức quỳ trên mặt đất, ôm lấy hắn.

……

Hệ thống chú ý tới bộ đội của Chử Vân đã vội vàng sắp chạy tới, vội vàng nhắc nhở Dung Hoàn, nhưng Dung Hoàn tại chỗ ôm Kim Chiêu, đem mấy cái quần áo để xuống dưới, khoác ở trên người Kim Chiêu, gắt gao ôm, môi có chút run run. Hắn lại tra sét hơi thở Kim Chiêu cùng mạch đập, hoàn toàn không có động tĩnh!

Kim Chiêu thoạt nhìn thảm cực kỳ, sắc mặt cùng môi tất cả đều trắng đến giống như người chết, miệng vết thương đã khâu lại hoàn toàn nhìn không ra hình dạng, trên mặt cũng đều là máu, căn bản nhìn không ra ngũ quan.

Sẽ không chết sẽ không chết sẽ không chết…… Dung Hoàn liều mạng an ủi chính mình, vai chính làm sao có thể chết, khẳng định là thế giới này dởm.

Hắn cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, gắt gao ấn nơi chảy máu nhiều nhất trên người Kim Chiêu, kiệt lực làm Kim Chiêu ấm áp lên.

“Kim Chiêu? Kim Chiêu!”

Chính là vô dụng.

Vô luận hắn kêu cái gì, làm cái gì đều vô dụng.

Đôi mắt Kim Chiêu vẫn luôn gắt gao nhắm, giống như là sẽ không bao giờ mở, sắc mặt cũng trắng bệch cực kỳ, hơi thở đều đình chỉ. Dung Hoàn lay động ra sao, lông mi hắn đều sẽ không run một chút, ngực cũng hoàn toàn không phập phồng.

Dung Hoàn rất ít khóc, về sau thành niên cơ hồ đều không hề khóc, chính là lúc này hốc mắt đều hồng, nước mắt ngăn không được mà tràn ra, hắn vừa sợ hãi lại đau lòng, trái tim bị một bàn tay gắt gao nắm. Hắn tiến đến bên tai Kim Chiêu, kiệt lực chịu đựng run rẩy, đọc từng chữ rõ ràng nói: “Lộ Tô Tuấn ở bên cạnh.”

Lông mi Kim Chiêu bỗng nhiên run lên một chút.

Dung Hoàn lau đôi mắt, tiếp tục đối với hắn nói: “Chờ ngươi tỉnh lại, cầu hôn ta đi, bằng không tướng quân của ngươi muốn cùng Lộ Tô Tuấn kết hôn.”

Đôi mắt Kim Chiêu kịch liệt run rẩy, đột nhiên mở ra, con ngươi đen nhánh còn hỗn loạn vài phần sát khí, mê mang lại đau đớn. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Dung Hoàn, dần dần có hô hấp, hô hấp kia còn càng ngày càng dồn dập. Hắn khẩn trương phát nứt môi, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng yết hầu cùng l*иg ngực lại đều là mùi máu tươi. Hắn không mở miệng được, chỉ có thể dùng ngón tay càng ngày càng nắm chặt, nắm chặt đến tay Dung Hoàn phát đau.

“……” Hắn lại hôn mê bất tỉnh, nhưng đã có hô hấp.

(Thấy chưa thấy chưa sức mạnh của ghen tuông đấy(ง ͠ ͠° ل͜ °)ง)