Chương 33

Khi Chử Vân đuổi tới, nhìn thấy chính là em trai ngồi ở trong vũng máu, hốc mắt em trai đỏ bừng, biểu tình hốt hoảng, trong lòng hắn tức khắc căng chặt, nhưng mà khi mang theo đại bộ đội vội vàng tới gần, lại phát hiện máu tươi không ngừng chảy là thuộc về một người khác. Chử Vân đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại cảm thấy vô cùng hụt hẫng, hắn trơ mắt mà nhìn em trai bồi nô ɭệ kia nên xe cứu thương……

Trận chiến dịch này xảy ra trong ba ngày ba đêm, lấy một loại phương thức không thể tưởng tượng kết thúc.

Bộ độ Chử Vân tiến quân thần tốc, đem tất cả dư đảng của đế quốc đều tiêu diệt. Nhưng đối với Tô Á công chúa vô tội trong hoàng thất, là tạm thời tìm nơi cho bọn họ trú tạm, tôn sùng một chế độ mới. Lộ Tô Tuấn căn bản là phó thủ lĩnh đội thân vệ hoàng thất, vốn dĩ hẳn là phải tham dự trận chiến tranh này, nhưng là bị thương vẫn luôn ở tại viện điều dưỡng, ngược lại là giúp hắn tránh được một kiếp.

Kế tiếp, kiểm kê chỉnh đốn bộ đội, cứu trợ bình dân cùng thương hoạn, phái quan viên, ban bố hiến pháp, cùng ba tiểu quốc khác, tạm thời cuốn lấy Chử Vân, làm hắn hận mình không thể phân thân .

Ban đầu trận phản loạn này chỉ là do Chử gia dưới sự áp bách của hoàng thất không thể nhịn được nữa mà quyết tâm phản kháng, có thể nói là vì tự bảo vệ mình. Lại không nghĩ rằng, cuối cùng thật sự đại toàn thắng, Chử Vân trong khoảng thời gian ngắn vội đến sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể kéo vết thương nhẹ trên thân thể đi làm những việc này ——

Hắn từ nhỏ đã có dã tâm, cũng ở trong hoàn cảnh tranh quyền đoạt lợi lớn lên, nhưng kỳ thật cũng không có thật sự nghĩ tới phải đi đến một bước này, chỉ là hoàng thất khinh người quá đáng, cho nên hết thảy hôm nay đều là bất đắc dĩ mà làm. Cũng khi tới vị trí này, nhìn những thủ hạ đã từng vào sinh ra tử hiện giờ lại kinh sợ đối với hắn, trong lòng hắn cũng đột nhiên sinh ra một loại đứng chỗ cao nhưng không có cảm giác chiến thắng.

Lúc trước những bằng hữu đó, khi hắn bị nhốt vào ngục giam, hoặc là vui sướиɠ khi người gặp họa, hoặc là bỏ đá xuống giếng, hoặc là vô lực tương trợ, hiện giờ nhìn thấy chính quyền bị nắm giữ trên tay hắn, phản ứng cũng không giống nhau, hoặc là trong lòng run sợ sợ hãi hắn trả thù, hoặc là có ý đồ a dua nịnh hót muốn chiếm trước quân công, hoặc là tránh xa.

Chử Vân liên tiếp mấy đêm không ngủ, nhịn không được muốn đi tìm em trai mình.

Trong loại thời điểm này, chỉ có em trai mới có thể trước sau như một đối với hắn.

Nhưng sự vụ trong hoàng cung còn chưa xử lý xong, thường thường còn có dư nghiệt của hoàng thất muốn phản loạn ám sát, chính quyền lại càng không xong, ba tiểu quốc cùng hắn kết minh cũng như hổ rình mồi, lúc này, hắn một bước đều không thể rời đi. Mặc dù muốn gặp em trai, hắn cũng đi không được.

Hắn chỉ có thể giành giật từng giây từng phút xử lí những việc này, trong lòng nghĩ, Chử Tĩnh trời sinh tính tình nhàm chán, khẳng định là sẽ không vui khi làm những việc này. Hắn nên sớm đem những chính vụ này xử lý xong, cũng coi như là giúp em trai sau này. Làm anh, cũng chỉ có thể để em vô lo vô nghĩ về sau này, vĩnh viễn không có người đi đuổi gϊếŧ hắn, để hắn đi làm chuyện hắn thích.

……

Mà trong bệnh viện, Dung Hoàn một tấc cũng không rời.

Kim Chiêu bởi vì bị thương rất nặng, làm một cuộc phẫu thuật lớn, đem những mảnh vỡ trong cơ thể lấy ra, vết thương trên ngực đều khâu lại, đến bây giờ vẫn nửa mê nửa tỉnh, huyết nhục mơ hồ trên người dần dần khép lại, vết thương tàn nhẫn đáng sợ cũng có xu thế khép lại, sinh mệnh hắn cực kỳ ngoan cường, vô luận là đè vận rủi gì lên đầu, hắn đều có thể chịu đựng, lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Hắn mặc đồng phục bệnh nhân, sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi cũng không hề có huyết sắc, bày ra một loại trạng thái khô cạn. Dung Hoàn chỉ có thể đúng giờ đem đầu hắn nâng dậy một chút, đút cho hắn một chút nước.

Bất quá cũng may, không quá vài ngày sau, mạch đập của hắn đã dần dần vững vàng, sức lực cũng dần khôi phục. Vì thế Dung Hoàn tốt xấu mà thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mấy ngày nay Dung Hoàn vẫn luôn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà bồi ở cạnh giường bệnh, ở trên sô pha thả chăn thật dày, mấy ngày này tới nay đều ngủ ở nơi đó.

Chử Vân tới thăm không quá một lần. Hắn rốt cuộc cũng là người dẫn đầu tràng chiến dịch kia, được binh lính bảo hộ, bởi vậy mặc dù lửa đạn khủng bố, hắn cũng chỉ bị thương nhẹ, sau khi quấn một chút băng vải đã không có trở ngại gì.

Nhưng không có người sẽ đi bảo hộ một tên hạ đẳng nhất như Kim Chiêu .

Cho nên mặc dù Kim Chiêu tới gần lửa đạn nhất, lập công lao lớn nhất, lại cũng sau khi phi chiếc phi thuyền kia đến, bị chôn ở dung nham nóng bỏng dài đến ba phút cũng không có bất luận cứu viện gì. Hắn dựa vào chính mình bò ra, giãy giụa đoạt một chiếc xe quân dụng, dẫm chân ga lớn nhất chạy đến nơi Dung Hoàn. Nhưng Dung Hoàn cũng không thể bảo vệ tốt hắn, cuối cùng lại để hắn đi ra ngoài tiêu diệt những người bên ngoài đó.

Mà thân thể hắn bị trọng thương hơi thở thoi thóp, cũng sẽ không có người liều mạng nâng hắn lên xe cứu thương.

Thế giới này cũng chỉ có Dung Hoàn sẽ chiếu cố hắn.

Chử Vân cũng rõ điểm này, nếu không phải có người này, khả năng em trai nhà mình đã sớm bị bắt làm tù binh rồi, trận chiến dịch này cũng không có khả năng thắng lợi nhẹ nhàng đến như vậy. Bởi vậy nhìn thấy em trai nhà mình đường đường là một tướng quân, cư nhiên tự mình đi chiếu cố một nô ɭệ, hắn há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Tĩnh Tĩnh, hai ngày nữa nghĩ ra hiến pháp mới một lần nữa.” Chử Vân đem một tập giấy văn kiện đưa qua, để Dung Hoàn xem, “Em nhìn xem.”

Dung Hoàn có chút kinh ngạc với trình độ tin cậy của Chử Vân đối với mình, phải biết rằng đại đa số anh em vì ngôi vị hoàng đế đều sẽ là vỡ đầu chảy máu, nhưng Chử Vân thoạt nhìn lại tựa hồ không thèm có nửa điểm để ý.

Hắn tiếp nhận văn kiện, thô sơ mà quét mắt qua đại thần tư pháp của Chử Vân một lần nữa cùng chế định bộ phận hiến pháp, đem tất cả bộ phận hữu dụng từ trước của hoàng thất đều giữ lại, còn những bộ phận vô ích đều quẳng đi. Nếu dựa theo thống trị của quốc gia, không nói sau này sẽ như thế nào, cũng chỉ là so sánh với trước kia, khẳng định sẽ càng thêm lâu dài.

Còn có mấu chốt nhất ——

Hắn hy vọng Chử Vân có thể huỷ bỏ chế độ nô ɭệ vặn vẹo của đế quốc diệt sạch chế độ vô nhân tính, cho dù là chế độ hạ nhân, cũng phải huỷ bỏ .

Dung Hoàn ở thế giới ban đầu làm diễn viên ngành sản xuất, lại không dính đến nửa điểm chính trị, tự nhiên cũng không thể cung cấp được cụ thể thi thố cùng ý nghĩ, chỉ có thể đưa ra cái kiến nghị này.

Mà Chử Vân nghe xong, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, dù sao trước kia em trai thích nhất là tra tấn nô ɭệ…… Đương nhiên ở trong mắt Chử Vân, em trai chỉ là tính tình con nít, thiên chân vô tà*, quá ham chơi mà thôi…… Nhưng hiện tại lại chủ động muốn nói ra cải cách?

*không hề khờ dại (thiên chân), nhưng vẫn là ngây thơ (vô tà).

Quả thật là đã....

Trưởng thành !

Chử Vân vẻ mặt vui mừng mà nhìn em trai, nếu không phải bộ dáng em trai lãnh đạm, hắn đã vươn tay đi sờ đầu nhỏ ngoan ngoan của ẻm.

“Anh sẽ suy nghĩ một chút, chuyện này đề cập đến trên dưới cử quốc, nếu một khi thay đổi mà nói, như vậy chế độ mấy trăm năm nay của đế quốc đều phải tùy theo mà sửa đổi.” Chử Vân nói.

Chế độ nô ɭệ trong nguyên văn chính là noi theo mấy trăm năm, nếu thật sự có thể sửa lại mà nói, như vậy không biết có bao nhiêu nô ɭệ sẽ được giải cứu ra . Huống chi, so với hoàng thất ban đầu, Chử Vân hiển nhiên càng như là một minh quân, về sau Kim Chiêu cũng có thể thoát ly khỏi nô ɭệ, hình xăm trên lỗ tai cũng có thể xóa bỏ, đã có thể cùng kết cục đồng quy vu tận trong nguyên văn khác một trời một vực ——

Nghĩ đến đây, Dung Hoàn gật gật đầu, đối Chử Vân lộ ra tươi cười: “Được.”

Ta đệt, em trai cười!

Chử Vân bỗng nhiên chính xác mà lấy lòng em trai, dừng một chút, lại vội không ngừng nói: “Chuyện này anh nhất định sẽ nhanh chóng đi làm, trước cứ thay đổi thân phận nô ɭệ của em, phát cho bọn hắn mỗi người một chứng nhận cư dân đế quốc !”

Có chứng nhận cư dân, Kim Chiêu tỉnh lại nhất định sẽ rất cao hứng, Dung Hoàn ngẩng đầu lên nhìn Chử Vân, đáy lòng đối với người anh trai tiện nghi này thật sự có vài phần cảm kích, vì thế con ngươi càng thêm rõ ràng tươi cười : “Cảm ơn anh.”

Còn, còn gọi anh?! Chử Vân thiếu chút nữa vui đến chảy nước mắt, hắn thừa dịp tâm tình em trai rất tốt, trộm vươn tay, đột nhiên ở trên đầu em trai sờ soạng một phen, sau khi xoa thật đã liền chạy nhanh.

Dung Hoàn: “……”

……

Tiễn Chử Vân rời khỏi, tâm tình Dung Hoàn tốt lên không ít. Hắn lại để hệ thống giúp hắn đem nguyên văn 《 Dị Tộc 》 quyển thứ nhất điều tra xem, chỉ thấy nguyên văn lặng yên đã xảy ra biến hóa, sau khi một chương “Chử Tĩnh thượng tướng đem vai chính mang về trong phủ” kia , tất cả đều biến thành chỗ trống, nhìn kỹ, lại giống như không phải chỗ trống, phảng phất như vẫn có văn tự, nhưng hắn nhìn không hiểu, chỉ có người đọc mới có thể xem hiểu.

Biến hóa này tự nhiên làm Dung Hoàn cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng lại trong dự kiến .

Hắn nghĩ, vận mệnh của vai chính hẳn là đã thay đổi. Kế tiếp chế độ nô ɭệ hủy bỏ, Kim Chiêu sẽ khôi phục thân phận quý tộc, có lẽ còn sẽ trở thành tướng quân trẻ tuổi anh dũng nhất của đế quốc . Cho đến lúc này, nguyên văn 《 Dị Tộc 》 hẳn là sẽ thay kết cục mới, thuộc về Kim Chiêu, quang minh, nửa đời sau kết cục mới tinh.

Dung Hoàn đem tầm mắt rơi xuống mặt Kim Chiêu, lại lần nữa múc nước, xoa xoa môi khô ráo cho hắn. Mấy ngày nay Dung Hoàn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, tinh thần vẫn luôn căng chặt, hiện tại thương thế Kim Chiêu ổn định xuống, Chử Vân bên kia cũng thuận lợi hết thảy, hắn rốt cuộc mới thoáng lơi lỏng xuống . Mà buông lỏng biếng nhác như vậy, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, đầu nặng chân nhẹ, nhịn không được dựa vào trên mép giường ngủ .

……

Kim Chiêu hôn hôn trầm trầm, tựa như hành tẩu giữa sa mạc, vẫn luôn muốn từ trạng thái vô biên vô hạn tuyệt vọng đi ra, hắn giống như thấy được phía trước có nguồn nước, kia không phải nguồn nước, đó là cái gì đó mơ mơ hồ hồ, bóng người được hắn đặt ở trong lòng trân quý ……

Hắn liều mạng muốn tới gần, vì thế hướng tới quang ảnh kia lảo đảo chạy tới, cho dù cát dưới lòng bàn chân vẫn luôn hãm, bất cứ lúc nào hắn cũng có khả năng mất mạng, nhưng hắn vẫn không quan tâm mà hướng tới người kia ——

Nhất định phải tỉnh lại.

Trong lòng hắn có cái ý niệm kia, cố chấp tất cả, nếu không bên cạnh tướng quân chính là người khác.

Nhất định phải tỉnh lại.

Nếu không tướng quân sẽ không muốn hắn ——!

Kim Chiêu tức khắc bỗng nhiên bừng tỉnh, cả người toát một thân mồ hôi lạnh. Hắn miễn cưỡng mở to mắt, tầm mắt mông lung, qua vài phút mới có thể nhìn rõ. Hắn gian nan mà quay đầu đi, phát hiện trên cổ mình đều bị quấn đầy băng gạc, ngay sau đó, hắn thấy được tướng quân ghé vào bên gối mình. Tay hắn bị tướng quân gắt gao nắm, cái loại độ ấm da thịt dán vào nhau, làm Kim Chiêu cho dù mất đi xúc giác bàn tay cũng từng đợt nóng lên.

Trong lòng hắn phát nóng, tầm mắt chậm rãi ở trên người tướng quân nhìn một vòng, như dã thú xác nhận địa bàn của mình——

Không có bị thương.

May mắn tướng quân không có bị thương.

Kim Chiêu tựa hồ khôi phục một chút sức lực, liền cảm giác bụng thầm thì kêu lên, rất lâu đã không ăn, rất đói bụng. Yết hầu hắn cũng rất khô, hồi lâu không uống nước, thực khát. Nhưng hắn không muốn quấy rầy tướng quân ngủ, liền an tĩnh mà rũ con ngươi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của tướng quân, tầm mắt từng chút từ giữa mày an tĩnh của tướng quân quyến luyến đi xuống, rơi xuống trên môi tướng quân.

Thời điểm hôn mê, hắn cũng không phải hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, cũng mơ hồ mà nghe được tướng quân cùng anh trai thảo luận một chút chuyện, cũng có thể cảm giác được tướng quân vẫn luôn bồi ở bên người. Có lẽ, về sau hắn cũng có thể vẫn luôn như vậy bồi ở bên cạnh tướng quân sao? Chỉ là nghĩ một chút như vậy, nội tâm Kim Chiêu liền bình thản vui sướиɠ.

Chính là, hôn môi. Cũng đã ngủ chung một chiếc giường.

Nhưng vẫn không thỏa mãn, còn muốn càng nhiều, hắn quá tham lam……

Hắn giật giật ngón tay, như là thưởng thức, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay tướng quân, cảm nhận từng ngón tay của tướng quân. Ngón tay tướng quân thật đẹp mắt.

Như vậy còn chưa đủ, hắn lại cẩn thận mà dùng ngón tay đi vuốt ve khớp xương tướng quân, trong lòng thoả mãn vô cùng, sao có thể mỗi một chỗ đều xinh đẹp như vậy làm tâm hắn sinh ra vui mừng?

Ngày thường hắn không dám nhìn kỹ như vậy, cũng không dám tới gần tướng quân như vậy, hiện tại tướng quân ngủ, là thời gian duy nhất thuộc về hắn. Hắn ôn nhu mà tham lam nhìn chăm chú vào người bên gối, giống như bảo hộ trân bảo làm mình vui mừng nhất.

Mà tựa hồ là cảm giác được hắn đυ.ng vào, lông mi Dung Hoàn giật giật, tỉnh lại, xoa nhẹ đôi mắt.

Kim Chiêu nhanh chóng nhắm hai mắt lại.

Hắn giống như tham luyến người trong lòng che chở như đứa nhỏ, hận không thể làm bộ thương thế nặng hơn một chút, làm cho tướng quân lại quan tâm hắn một chút. Hiện tại ý thức hắn là thanh tỉnh, nhưng nghe thấy tướng quân tỉnh lại lập tức dùng khăn lông dính nước lau môi hắn, nguồn nước mềm mại ướt nóng từ môi nhuận tiến vào, quả thực biến thành thứ có vị đường mật, làm trái tim hắn đều đang run lên.

Quá hạnh phúc, nếu cả đời này đều có thể như vậy thì tốt quá rồi.

Hắn cảm giác được sau khi tướng quân lau mặt xong cho hắn, liền lẳng lặng mà ngồi ở một bên nhìn hắn. Hắn tuy rằng không có mở mắt ra, nhưng cũng tưởng tượng ra ánh mắt tướng quân bình thản yên lặng nhìn hắn, bên tai hắn bỗng nhiên nóng đến có chút đỏ lên.

Như vậy không được, Kim Chiêu suy tư, vẫn là tìm một cơ hội tỉnh lại ——

Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị gõ, bên ngoài có âm thanh làm hắn căm ghét thật cẩn thận dò hỏi: “A Tĩnh, ta có thể tiến vào không?”

Đứng bên ngoài chính là Lộ Tô Tuấn.

Dung Hoàn ngẩn người, không nghĩ tới Lộ Tô Tuấn tới chơi lúc này, sau khi hoàng thất chiến bại, Lộ Tô Tuấn cùng Tô Á công chúa đều biến thành người thường, nhưng Chử Vân rốt cuộc lòng dạ trống trải, cũng không có cho bọn hắn chút khó xử nào, mà vẫn cứ để bọn họ hưởng thụ đãi ngộ lúc trước. Chẳng qua hiện tại hết thảy cấp quan đều chờ đợi chỉnh đốn, cho nên Lộ Tô Tuấn thiếu tá cùng chức vị đội phó thị vệ tạm thời bị bãi bỏ, Lộ Tô Tuấn nhàn rỗi ở nhà đã nhàm chán.

Dung Hoàn nghĩ thầm, cần thiết không chút nào ướŧ áŧ bẩn thỉu mà cùng Lộ Tô Tuấn nói rõ ràng.

Chính mình thay thế Chử Tĩnh, chuyện tại đây, Lộ Tô Tuấn không có bất luận sai lầm gì. Nhưng cho dù là Chử Tĩnh ban đầu, thoạt nhìn đối với Lộ Tô Tuấn cũng không có bất kỳ tình cảm dư thừa nào khác. Hắn hẳn là nên nói cho Lộ Tô Tuấn gì đó, để Lộ Tô Tuấn sớm hết hy vọng.

Dung Hoàn liền nói: “Vào đi.” Mắt hắn nhìn Kim Chiêu nằm ở trên giường bệnh, dù sao Kim Chiêu cũng đang hôn mê.

Lộ Tô Tuấn ở ngoài vặn chốt cửa, nói: “A Tĩnh, ngươi mở cửa giúp ta.”

Dung Hoàn liền nhẹ nhàng đem cái tay đang nắm Kim Chiêu đẩy ra, muốn đi mở cửa, nhưng trong nháy mắt này, cái tay kia bỗng nhiên gắt gao chế trụ cổ tay hắn. Kim Chiêu đột nhiên mở mắt ra, hốc mắt đỏ bừng, mang theo một chút sương mù cùng yếu ớt mà nhìn chằm chằm hắn.

Tỉnh?

Dung Hoàn vừa mừng vừa sợ!